Biển Gọi
Ḷng biển vẫn xanh xao
Muôn kiếp măi dạt dào
Ru đời bao nỗi nhớ
Nhấp nhô sóng bạc đầu
Hàng dừa xanh phơ phất
Gọi t́nh giữa bao la
Con sóng nhoài trên cát
Cuồn cuộn nỗi xót xa
Vạt nắng chiều thoi thóp
Vương víu bóng hoàng hôn
Sương mây sầu lớp lớp
Phủ lạnh cả tâm hồn
Cơn gió nhẹ buồn tênh
Vần vũ tiếng mưa đêm
Trùng dương ḷng kêu thét
Rào rạt gọi tên em
Viễn Phương