Mộng Lỡ T́nh C̣n
Ai măi đi t́m bến nổi trôi?
Yêu thương một thuở biệt li rồi
Xây bao nỗi nhớ bên trời vắng
Chỉ một nét cười trên mắt môi
T́nh đă cho dù trả lại không!
Dấu yêu đậm khắc vết thương ḷng
Nắng say gió lặng mây im ngủ
Bến lạnh không người măi ngó mông
Về cơi đơn sầu vẫn thế thôi!
T́nh riêng lẩn khuất cuối chân trời
Thâu đêm khắc khoải niềm mơ ước
Dẫu biết t́nh nay lỡ mộng rồi
Viễn Phương