T́nh Mùa Đông Xa
Vương vất ngoài sân lá rụng vàng
Thu tàn man mác bước đông sang
Nơi đây sương phủ mờ nhân cảnh
Bên ấy mưa rơi mịt thác ngàn
Trời lập đông rồi em biết không?
Hiu hiu ngọn gió thắt se ḷng
Cỏ hoa rũ bóng hương nḥa nhạt
Ong bướm đi t́m giấc ngủ đông
lặng lẽ niềm riêng một quăng đời
T́nh người da diết măi đầy vơi
Lời ru nồng ấm c̣n vang vọng
Tiếng gọi yêu thương một góc trời
Điệp khúc tơ ḷng vươn lối xa
Vượt qua sóng gió dải ngân hà
Mang theo hương lửa về bên ấy
Sưởi ấm nhân t́nh yêu thiết tha
Viễn Phương