Thơ Xướng Họa
Đông Hương-Viễn Phương
Thơ Xướng
Hương Nhớ Một Vòng Tay
Tâm tư cũ vẫn còn nhiều khúc mắc
mỗi nghĩ về, thường kiếm nhặt cho thơ
có trăm năm hay ngàn đời cũng mặc
theo cùng tôi, ngày tháng chảy vô bờ
Nhìn ngoảnh lại, tuổi vô tư đã mất
sao lòng mình cứ cân nhắc từng giây
tri âm và đời ai thèm ngồi vỗ giấc
những khuya về chồm nhặt mặn đầy vơi
Dối tim tôi, cầm bằng như tuyệt diệu
hồn thơ sang trọng, đài các ý lời
cứ chậm rãi gõ thật đầy mây, gió
sẽ thấy đời màu hoa , lá hư vô
Và sẽ thấy luôn kiếp sau tri kỷ
ngủ trong thơ, nên nét bút tuyệt vời
giòng tình cảm, dù qua nhiều niên kỷ
đậm chút gì... hương nhớ một vòng tay
đông hương
Thơ Họa
Hương Ấm Vòng Tay
Về dĩ vãng nỗi sầu tơ giăng mắc
Một thuở nào ghi khắc dấu tình thơ
Dẫu thương nhau về đâu lòng cứ mặc
Tiếng yêu em còn mãi vọng vô bờ
Anh tự thuở biết đợi tình như mất
Mỏi mong người xa khuất đến từng giây
Cùng nhau kết mộng dài ru ngọt giấc
Những mảnh sầu góp nhặt cứ vơi đầy
Đêm khao khát vào giấc mơ huyền diệu
Nghe âm vang bao điệu khúc thay lời
Lòng cứ hỏi!-Mây kia còn quyên gió,
Sao tình mình về giữa chốn hư vô?
Ta gọi em, người tình thơ tri kỷ!
Em ru ta, tình ý chẳng xa vời!
Giữ yêu thương dẫu đời qua vạn kỷ
Tình thơ còn hương ấm những vòng tay
Viễn Phương