VietBF - View Single Post - Sưu tầm
Thread: Sưu tầm
View Single Post
Old 12-04-2019   #52
florida80
R11 Độc Cô Cầu Bại
 
florida80's Avatar
 
Join Date: Aug 2007
Posts: 112,250
Thanks: 7,296
Thanked 45,890 Times in 12,765 Posts
Mentioned: 1 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 511 Post(s)
Rep Power: 139
florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10
florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10
Default

Ối giời ! Hồi đó đánh nhau gay lắm mầy ơi. Tao lấy ông là đám cưới tập thể, có cơ quan chứng nhận đàng hoàng. Tao có hỏi cấp trên, họ trả nhời, ông ấy cũng có hôn thú với người vợ trong Nam, tập kết ra Bắc lấy vợ nữa là do hoàn cảnh chiến tranh, “nà” đảng chỉ đạo. Nay thống nhất, ông ấy không bị tội, mà kiện "ŕ" mày ơi, đời này đồng bạc đâm xoạt tờ giấy, ai "nại nà" không biết."

Con Quê cảm thấy xót thương người đàn bà Bắc, mỗi người, mỗi nơi, khổ v́ những cảnh ngộ khác nhau.

"Vô đây, thím lấy ǵ sống?"

"Tao cũng chưa biết lấy "ŕ" sống. Ở ngoài, tao nhờ viết cả chục đơn kiện không ở đâu xử hết. Ức quá, tao vô đây, ‘nần này nà’ tao liều mạng... "

"Rồi thím ăn ngủ ở đâu?"

"Thật giời có mắt, cái bà Ba bán thuốc lá bên kia ḱa, mày biết không, nói ra "nà" người cùng "nàng" với tao khi xưa. Không có bà ấy tao "nàm" sao dám vô đây. Ối này, nó bĩnh ra rồi đây, mày có ngửi thấy mùi "ŕ" không?"

Con Quê đón lấy thằng nhỏ. Cái áo cũ quấn đă muốn thấm ướt ra ngoài. Nó lấy đồ thay cho con. Coi, bả ngồi cḥm hỏm, mắt nh́n chăm chú soi mói. Bộ cứt con lai khác cứt con người ḿnh sao mà ngó dữ thần vậy, thiếu điều đưa ngón tay quẹt cho vào miệng thử. Con Quê buồn cười sự thật thà của người đàn bà Bắc nên khi cúi xuống gầm ghế đá, lôi ra ổ bánh ḿ thịt để nguội từ hôm qua, của thằng Được gửi cho, nó bẻ ổ bánh ra làm đôi:

"Thím ăn một miếng đi. Đói bụng lắm phải hôn?"

Bà Bắc cười, có chút ngượng ngập.

"Không... không thấy đói..."

"Nh́n thím là biết. Cái bụng xẹp lép hà... Thôi, cầm đi, c̣n ngượng ǵ chớ. Tui mời thiệt à nghen."

Vẫn c̣n cái thói giữ kẽ của người miền Bắc:

"Không dám đâu."

Con Quê xởi lởi kiểu miền Nam "ruột để ngoài da":

"Ăn đi mà, mời hoài mệt quá !"

Th́ ra vậy, không nề hà, không kiểu cách. Bà Bắc nh́n con bé cụt một tay, bế đứa con lai trên cánh tay c̣n lại, mặt mày khắc khổ, thiếu ăn, ốm đói, nhưng vẫn có một vẻ ǵ nhẫn nhịn, chịu đựng. Thương con bé, bà cầm tay thằng nhỏ hít hít:

"Con mẹ mày tốt quá !"

"Bữa nào không có chỗ, thím qua đây ngủ với tui nghen."

"Tao sợ..."

"Sợ ǵ? Tui đây nè, cũng không nhà không cửa, tui ở đây ai làm ǵ tui. Thím biết, nhà của trời, của đất cho ḿnh chớ của ai mà sợ, thím."

Nói th́ phải. Nhưng sự thật không có dễ vậy đâu, bà Bắc biết. Bà cảm kích con Quê lắm.

"Nuôi thím th́ không được, tụi này cũng đói lắm, nhưng chỗ ngủ th́ tụi này nhường. Tui bảo đảm cho thím, hổng sao đâu, đừng sợ."

Nhớ ra, hồi trước nó ăn ở với một thằng. Bà ta có nh́n thấy, một đứa đi, một đứa ḅ, giỡn hớt, đuổi nhau, cười cợt nối đuôi khít rịt trên đường phố.

"Thằng kia đâu rồi?"

Con Quê chưa kịp nhớ ra:

"Thằng nào, thím".

"Cái thằng nó chỉ ḅ. Sao không thấy nó đâu?"

À, thằng Ḅ. Con Quê nuốt một tiếng thở ra. Lại có người nhắc. Nó ở đâu, có ông trời biết. Nó cũng từng ngửa mặt lên trời, kêu, xin giúp nó. Ông cũng làm ngơ rồi. C̣n có tin nó được đưa đi Mỹ chữa bệnh. Bệnh ǵ nó chớ, có tật trời sinh th́ c̣n chữa ǵ nữa. Chuyện hoang đường !

"Không biết, thím."

"Bộ nó bỏ mày hở? Sao thằng đó độc thế?"

"Không phải đâu thím ơi. Bị bắt. Công an bắt đó."

"Bị bắt? "nàm" sao mà tin được. Giời ơi, nó "nàm ŕ" mà bị bắt chứ? Bắt th́ cũng phải thả..."

"Tui biết đâu, thím. Bị bắt, ai cũng thấy, chỉ không thấy về..."

Người đàn bà thở dài. Sao cảnh ở đâu cũng vậy, trong này hay ngoài kia cũng đầy người khổ như thế. Chịu thôi. Thấy con Quê cứ thở ra. Thở ra, nuốt vô, đă quá thường đối với những người như chị.

* Khi bà Bắc trở lại góc đường Tự Do-Lê Thánh Tôn th́ d́ Ba đă dọn xong hộp thuốc lá. D́ Ba ngồi đằng sau hộp thuốc, gác một chân lên kiểu "nước lụt", ngó mông lung. Thấy người đàn bà bất thần hiện ra, khuôn mặt d́ Ba không được vui.

"Lại vào rồi hả?"

"Vâng."

"Bà thiệt chưa tởn? Người ta đă không ngó ngàng, làm cách chi cũng trơ trơ vậy thôi..."
florida80_is_offline  
 
Page generated in 0.05962 seconds with 10 queries