Một Cơi Yêu Thương
Anh giữ măi t́nh ta một cơi
Dẫu cho đời yêu mỏi ṃn trông
Mạch sầu dâng bến thương mong
Hồn đơn héo hắt giữa không gian mờ
Hoài tưởng nhớ t́nh thơ một thuở
Dưới vầng hồng hoa nở nồng hương
Quanh đời ta những yêu thương
Em đôi mắt biếc chưa vương bụi trần
Anh mải miết bao lần ngụp lặn
Giữa biển t́nh lạnh vắng trời mây
Bên nàng xuân thắm hương say
Thỏa ḷng hoa bướm chung xây mộng đời
Bao tha thiết bao lời êm ái
Ḷng dặn ḷng xin măi bên nhau
T́nh rằng mai có thương đau
Yêu người yêu đến ngh́n sau giữ ḷng
Rồi năm tháng xuôi ḍng quạnh quẽ
Em một ngày lặng lẽ sang ngang
Đường t́nh trăm ngả thênh thang
Anh ngoài sương gió c̣n mang ư chờ
Mây tuyết phủ mịt mờ lối mộng
Bao thu rồi lắng đọng t́nh thơ
Dung em ẩn hiện trời mơ
Dạ hoài nhung nhớ bơ vơ cơi hồn
Thôi em nhé t́nh son một thuở
Muôn kiếp c̣n trăn trở đường tim
Em đi qua chốn b́nh yên
Anh về uống cạn nỗi niềm đắng cay
Viễn Phương