Thơ Xướng Họa
Sương Anh-Viễn Phương
Thơ Xướng
Thu Lạnh
Người đã đi rồi xa thật xa...
Bên đây vọng ngóng chốn quê nhà
Thương ai lệ đắng trong đêm quạnh
Bão lắng dịu còn mỗi một ta!
Cái lạnh bao trùm khắp thế nhân
Người đi thì bóng cũng mờ dần
Nào ai biết được vô thường đến
Tím mặt cúi đầu lê gót chân
Văng vẳng đâu đây tiếng nghẹn ngào
Âm thanh nức nở vọng trời cao
Chiều Thu màu nắng hanh hao quá!
Tê tái hồn người biết về đâu?
Sương Anh
Thơ Họa
Mảnh Tình Quê Xa
Bão lũ đi rồi một chút xa
Đau thương để lại với muôn nhà
Xác kia trôi nổi trên sông quạnh
Thân nọ đơn sầu soi bóng ta
Tạo hoá bày chi khổ thế nhân
Thương yêu trăm ngả khuất xa dần
Mỗi cơn mưa lũ ùa nhau đến
Rã rượi lòng người lạnh bước chân
Rưng rức trời xa nỗi nghẹn ngào
Ngậm ngùi đất lạ vụt dâng cao
Quê hương diệu vợi xa xôi quá
Nặng nỗi tình trần!-Biết gửi đâu?
Viễn Phương