Nửa Mảnh T́nh Xa
Lảng vảng bên đời chiếc bóng thu
Đường hoang phố vắng tỏa sương mù
Bướm ong ngơ ngẩn quanh đầu ngơ
Hoa cỏ ngậm ngùi mặc gió ru
Vạt nắng xuyên mây đổ xuống đời
Tơ vàng óng ánh trải muôn nơi
Giơ tay ôm bóng người hư ảo
T́m lại thương yêu khuất một thời
Mây gió quây quần măi có nhau
Đôi ta cách biệt tới khi nào ?
Thu đi rồi đến vô t́nh lắm
Cứ để cho đời nỗi xuyến xao
Chiều xuống tàn thu lạnh cơi hồn
Ngập ngừng soi bóng giữa hoàng hôn
Về đâu trên lối t́nh đơn lẻ
Da diết tâm tư lắng đọng buồn
T́nh vẫn xa xăm mộng nửa vời
Lặng thầm gọi khẽ cố nhân ơi
Đêm sâu thao thức hoài mơ tưởng
Nửa mảnh t́nh xa một góc trời
Viễn Phương