Ngại Buổi Hoàng Hôn
Ngọn gió buồn tênh đổ xuống đời
Cơn sầu nhân thế cũng buông lơi
Đ̣ ngang tiễn khách ḷng man mác
Trĩu nặng hồn đơn giữa đất trời
Hỡi khách tha hương ghé bến nào?
Qua rồi mấy đoạn sóng lao xao
Đăm đăm dơi mắt chân trời vắng
Trút nỗi niềm riêng nhẹ thở phào
Vạt nắng tan dần sắc nhạt phai
Chiều hôm lặng lẽ vấn vương ngày
Sông thương mấy khúc chia ḍng nước
Ngơ ngẩn con đ̣ gọi nhớ ai
Cứ hỏi chiều qua nắng có buồn?
Nh́n đời e ngại buổi hoàng hôn
Sợ đêm mưa đổ ru t́nh chết
Chiếc bóng người xưa măi chập chờn
Viễn Phương