VietBF - View Single Post - Nghe nói anh yêu em: Tiểu thuyết khuynh đảo thế giới mạng
View Single Post
Old 05-12-2011   #36
tonycarter
R9 Tuyệt Đỉnh Tôn Sư
 
tonycarter's Avatar
 
Join Date: Dec 2008
Posts: 44,699
Thanks: 262
Thanked 591 Times in 456 Posts
Mentioned: 0 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 1 Post(s)
Rep Power: 60
tonycarter Reputation Uy Tín Level 2tonycarter Reputation Uy Tín Level 2tonycarter Reputation Uy Tín Level 2tonycarter Reputation Uy Tín Level 2tonycarter Reputation Uy Tín Level 2tonycarter Reputation Uy Tín Level 2
Default

CHƯƠNG 34
CHUYỆN NĂM 2006 (Phần 1)


Gần sáu rưỡi chiều, Lương Duyệt vẫn vùi đầu xử lư các loại hồ sơ. Kể từ khi dựa được vào Trung Thiên, cô đă bất ngờ cứu sống được Nghiêm Quy. Hồ sơ các vụ án cứ tới tấp gửi tới, tiền kiếm đựơc cũng mỗi ngày một nhiều hơn, ông chủ Hàn Ly xem ra phen này đến cả trong mơ cũng mỉm cười.

Sau mấy tháng điên cuồng như con thoi, xem ra đến lúc này ai cũng mệt ră rời, v́ thế văn pḥng phải liên tiếp tuyển người. V́ đă có tiếng tăm trong ngành nên chất lượng các ứng viên dự tuyển vào văn pḥng cũng được nâng lên rất nhiều, các thạc sĩ ngành luật trước đây nh́n văn pḥng của họ bằng nửa con mắt th́ nay cũng lần lượt tới dự tuyển vơi vẻ tôn trọng hơn hẳn. điều này thực sự làm thỏa măn ḷng hám hư vinh của Lương Duyệt.

V́ có thêm mấy nhân viên mới nên khối lượng công việc vốn chồng chất như núi cũng đă giảm đi khá nhiều, nhưng Lương Duyệt vẫn thích tự ḿnh xem xét mọi việc, giống như Luật sư Nghiêm năm nào.

Nhắc đến Luật sư Nghiêm, trong ḷng Lương Duyệt dấy nên một niềm cảm kích. Một người phụ nữ đă đem toàn bộ tâm sức của ḿnh vào một chuyện nào đó cũng không ngoài hai mục đích: một là sự nghiệp, muốn chứng minh thực lực của ḿnh, như Lương Duyệt; hai là v́ t́nh yêu, luôn theo đuổi mà không chút oán trách, giống như Luật sư Nghiêm.

Chị ấy là một người phụ nữ thông minh. Sau khi biết Hàn Ly chỉ một ḷng một dạ nghĩ về Phương Nhược Nhă, chị ấy đă lựa chọn cách ra đi.

Ra đi một cách dứt khoát, đó là việc duy nhất mà chị ấy có thể làm được, và đó cũng chính là hành động khiến khi chia tay, Hàn Ly luôn im lặng, không thể nói được câu nào.

T́nh yêu có lẽ là như vậy, chỉ có một người chiến thắng mà thôi.

Người thua cuộc, cho dù có nhận được sự day dứt từ phía đối phương th́ cũng chẳng lấy ǵ làm vui vẻ, bởi v́ thứ mà họ cần không chỉ có vậy.

Quá sáu giờ là cả toà nhà tắt điều ḥa, mặc dù lúc đó Lương Duyệt đă mồ hôi mồ kê nhễ nhại nhưng vẫn không ngơi tay. Hàn Ly đă đi công tác từ mấy hôm trước. Chỉ c̣n lại trợ lư mới tuyển Doanh Doanh vẫn c̣n ở lại. Lương Duyệt thầm tính, công việc có thể sẽ phải làm thâu đêm, trong khi cô trợ lư mới tuyển kia th́ như hoa như ngọc, không thể bảo ngừơi ta thức đêm để làm thêm, v́ thế cô bèn đứng dậy đi đến chỗ làm việc của Doanh Doanh, gơ vào tấm kính ngăn cách, nói: “Cô cứ về đi, để ch́a khóa lên bàn, hôm nay tôi sẽ đóng cửa”.

“Không sao đâu ạ, hôm nay em cũng muốn học thêm đôi chút.” Doanh Doanh quả là một cô bé thuần khiết, những sinh viên vừa mới tốt nghiệp, mới bước chân vào xă hội luôn tràn đầy sức sống của tuổi thanh xuân, khiến người khác phải ghen tỵ.

Lương Duyệt thấy vẻ mặt tươi rói của cô bé, b́nh thản nói: “Nếu cô muốn về, bây giờ vẫn c̣n kịp, nếu không th́ đêm nay sẽ phải thức đến sáng đấy”.

Dù cô cố làm ra vẻ nghiêm nghị nhưng cũng không đuổi được Doanh Doanh, Doanh Doanh vẫn kiên tŕ đáp: “Không có vấn đề ǵ, em sẽ ở lại làm thêm”.

Lương Duyệt nh́n chằm chằm vào Doanh Doanh, cuối cùng mới cười rồi quay người đi vào pḥng làm việc.

Trước khi đóng cửa, cô vẫn không quên dặn với lại: “Vậy th́ nhớ gọi hai suất cơm hộp đấy, đói bụng là không làm được việc ǵ đâu.”

Doanh Doanh le lưỡi, cừơi, gật đầu rồi lấy điện thoại gọi đến cửa hàng cơm hộp ngay lập tức, c̣n Lương Duyệt ngồi ngả người xuống ghế, dáng điệu lơ đăng.

Cô nhẩm tính, từ ngày tốt nghiệp đến nay cũng đă bảy năm rồi, tinh thần và khí thế hừng hực không chịu chấp nhận thất bại năm xưa đă bị hiện thực làm cho biến mất sạch từ bao giờ. Doanh Doanh đă vượt qua rất nhiều ứng viên có tŕnh độ học vấn cao, được tuyển vào hoàn toàn là bởi v́ Lương Duyệt khao khát sức sống thanh xuân ấy ở cô bé.

Sức sống thanh xuân như không hề biết đến mùi vị của nỗi buồn.

Cô cũng đă từng có nó. Nhưng sau đó, nó đă bị một người mang đi, thế là từ đó cô xa măi nụ cười rặng rỡ như ánh mặt trời, và hơn thế nữa, là những niềm vui đặc biệt và đầy ư nghĩa.

Khi chúng ta lớn lên, chúng ta sẽ phát hiện ra rằng, một nụ cừơi thực sự cũng là một thứ xa xỉ. Nó nặng hơn cả tiền bạc, không thể lấy thứ ǵ ra để đo đếm được.

Suất cơm hộp Doanh Doanh gọi về đă đựơc bày trên bàn, nhưng Lương Duyệt không hề muốn ăn, măi cho đến khi có tiếng chuông điện thoại gọi đến. Cô dừng bàn tay gơ trên phím, mở điện thoại, đó là một số quen thuộc, số của Trịnh Hy Tắc.

Kết hôn đă mấy tháng rồi, cô vẫn luôn bận rộn, nhưng anh c̣n bận hơn cô.

Nếu như những người giúp việc trong nhà không nhắc nhở th́ cô cũng quên mất rằng họ vẫn đang là cặp vợ chồng mới cưới. Nếu các thành viên tép riu trong hội đồng quản trị của Trung Thiên có ư làm phản như họ từng nghĩ, th́ với uy tính của Trịnh Hy Tắc, cộng với sự trợ giúp của cô, cái ghế chủ tịch hội đồng quản trij cảu anh vẫn rất vũng vàng. Trịnh Minh Tắc không có nhiều động tĩnh như trước, an hem họ vẫn gặp gỡ nhau, thậm trí trước đám đông vẫn tỏ ra ḥa hợp.

Không biết ai đă nói câu này: “Làm bung bét ra th́ chỉ là hạ sách, và như vậy càng không thể tiếp tục tṛ chơi đựơc nữa.”

V́ thế mà vẫn cứ tiếp diễn cái cảnh anh th́ tỏ ra nhân từ, c̣n em th́ tỏ ra khính trọng, Trịnh MinhTắc vẫn cứ làm tổng giám đốc, Trịnh Hy Tắc th́ vẫn giữ lấy cái ghể chủ tịch hội đồng quản trị của ḿnh, c̣n Lương Duyệt th́ vẫn cứ là cố vấn luật cho Trung Thiên một cách thuận lợi.

Chính v́ mối liên hệ giữa hai người phần nhiều là v́ công việc, nên việc anh gọi điện cho co vào lúc tối muôn như thế này quả là một điều không b́nh thường. Cô suy nghĩ trong mấy giây rồi mới nhận điện thoại: “Chào anh, tôi, Lương Duyệt đây”.

“Tôi, Trịnh Hy Tắc. Tối nay cô làm thêm giờ à?”

Giọng nói ở đầu dây bên kia vẫn rất trầm, mỗi lần nghe thấy âm thanh ấy, Lương Duyệt đều cảm thấy người ḿnh như căng ra.

“Vâng, ngày kia mở phiên ṭa rồi, hôm nay tôi phải chuẩn bị một số thủ tục cần thiết.” Lư do của Lương Duyệt đưa ra từ trước đến nay luôn rất hợp lư.

Trong ṭa nhà vẫn c̣n một số nơi sáng đèn. Bắc Kinh cuối tháng Bảy, thời gian trôi qua thật nhanh, cái nóng c̣n sót lại mang đến cho chốn phồn hoa này vẻ rực rơ cuối cùng. Mặc dù ánh đèn trong pḥng rất sáng, nhưng cô vẫn ngẩng đầu lên nh́n ra phía cửa sổ, trên tấm cửa kính in một bóng người thấp thoáng, không một nụ cười, đó là một người vợ rất nghiêm nghị.

“ Ra ngoài ăn cơm được chứ? Hôm nay là sinh nhât cô.” Sau một hồi im lặng, anh tiếp tục.

Lư do này quả là rất tuyệt, đồng thời cũng khiến cho Lương Duyệt giật ḿnh, v́ h́nh như cô chưa hề hỏi đến ngày sinh của đối phương. Khi làm thủ tục đăng kư kết hôn, cô cũng đă xem qua hộ khẩu, chứng minh thư, trước đó cũng đă xem di chúc của anh và các giấy tờ công chứng, nhưng cô chẳng hề chú tâm ǵ tới những con số ghi trong đó. Lúc này, cô cảm thấy không thể nói được ǵ, v́ như vậy h́nh như không được công bằng.

“Thôi, không cần đâu. Tôi đă bảo trợ lư gọi cơm hộp về đây rồi. Xin cảm ơn ư tốt của anh” Lương Duyệt lựa chọn cách khách sáo từ chối để chấm dứt sự áy náy trong ḷng ḿnh, sau đó vội tắt ngay điện thoại.

Anh nhớ tới ngày sinh nhật của cô?

Điều này đối với co quả không phải là một chuyện vui, cô càng khong có kiểu mừng thầm và cho rằng anh đang cố tỏ ra lấy ḷng cô. Có lẽ chỉ v́ anh cho rằng đôi vợ chồng xa lạ như họ cũng cần phải có dịp để giao lưu t́nh cảm, chỉ như thế mà thôi.

Cho nên, khi chuông điện thoại kêu lên một lần nữa, cô giật ḿnh, chẳng khác ǵ cô con gái bị bố mẹ phát hiện ra tội yêu sớm, vội vàng mở máy, khẽ gắt lên: “Tôi đă bảo là không cần cơ mà. Tôi rất bận, thưa ông Trịnh”.

“Thưa bà Trịnh, người ta thường nói, gia đ́nh có biến cố th́ thường gây bất lợi cho sự nghiệp,đối với cô hay với tôi cũng thế. Hăy cùng nhau ăn một bữa cơm đi, mang việc về nhà làm. Hai mươi phút nữa tôi sẽ đến chờ cô ở bên dưới!”

Cách nói đầy vẻ công việc ấy khiến Lương Duyệt thấy nhẹ nhơm đôi chút, trong đầu cũng hiện lên h́nh ảnh anh nhíu chặt đôi mày. Từ trước tới nay anh không quen với việc bị phản bác, nếu cứ tiếp tục đôi co e rằng anh càng cứng rắn hơn. V́ vậy, Lương Duyệt cũng cố tỏ ra b́nh tĩnh nhẫn nại hơn, cô đáp lại bằng giọng nói rất lịch sự: “Nhưng, có thể tôi sẽ ra muộn năm phút đấy. Tôi phải trang điểm lại”.

“Được, tôi sẽ chờ cô”. Đầu dây bên kia không có nói tiếng ǵ nữa.

Lương Duyệt thở dài một cái rồi mới tắt máy. Cô nh́n ḍng chữ đang gơ dở trên màn h́h, đành tắt máy tính, sau đó lục t́m mấy hộp mỹ phẩm ít ỏi trong túi xách và chạy vội về phía nhà vệ sinh trang điểm lại.

Đó là quy định mà sau khi lấy Trịnh Hy Tắc cô mới phát hiện ra. Các mệnh phụ phu nhân hay những phụ nữ quư phái đều có thói quen trang điểm, dù là béo hay gầy, dù là đậm hay nhạt th́ khi xuất hiện trước đám đông, họ cũng cứ phải trang điểm một chút, để làm ra vẻ có giáp dục và hiểu biết lễ nghi. Lương Duyệt cảm thấy ḿnh là người giản dị bẩm sinh, cho rằng nếu ḿnh bắt chước họ th́ chẳng khác ǵ Đông Thi học Tây Thi. Nhưng có một số người rỗi hơi đă nhắc nhở cô, mấy lần như vậy, cuối cùng cô buộc phải từ bỏ phần nào nguyên tắc của ḿnh, rời khỏi đám đông “quần chúng lao khổ” và chú ư hơn đến việc trang điểm.

V́ sao đi gặp chồng ḿnh lại phải trang điểm? Khi cầm thỏi son tô lên môi, Lương Duyệt thầm nghĩ. Tên của thỏi son này rất thú vị - “Nụ hôn kiêng kỵ”. Cô đă đắn đo, cân nhắc rất nhiều trước quầy mỹ phẩm. Đồ của hang Givenchy luôn rất đắt, đối với túi tiền của cô th́ lại càng như vậy. Nếu không v́ bắt buộc, sẽ chẳng bao giờ trong túi cô chứa những thứ đó. Nhưng đến khi chọn màu, cô lại phải cân nhăc một lần nữa. Giữa màu hồng phớt và màu đỏ quyễn rũ, cô đành lựa chọn màu đỏ theo sở thích của Trịnh Hy Tắc.

V́ rốt cuộc, người đàn ông thích màu hồng phớt cũng không thể nh́n thấy màu của thỏi son mà cô tô lên môi.

Lương Duyệt nh́h lên khuôn mặt với cặp lông mày đang chau lại của ḿnh trong gương, đôi môi vừa mới tô xong và sắc màu nhợt nhạt cho thấy rơ tâm trạng của cô lúc này. Ai cũng có những tâm sự riêng trong ḷn mà ngay bản thân họ nhiều khi cũng chẳng muốn t́m hiểu, chỉ hy vọng tới một ngày nào đó, khi nhắc lại, ḿnh sẽ không phải khóc đến nhem nhuốc cả mặt mày, và khi đă có thể giải quyết nó một cách êm thấm, người ta mới có thể nói ra với người khác.

Sau khi ra khỏi nhà vệ sinh, Lương Duyệt bảo Doanh Doanh về nhà, Doanh Doanh không hiểu,vội nói rằng ḿnh rất vui được ở lại làm thêm. Nh́n vẻ cuống quưt củ cô bé, Lương Duyệt nhẹ nhàng nói: “Tôi có việc bận, một ḿnh cô ở lại làm thêm th́ rất nguy hiểm. Hăy mang công việc về nhà làm, sáng mai tôi cần đến nó”.

Doanh Doanh có lẽ cũng đă rất mệt, nhưng vẫn phải cố chống đỡ để ở lại làm thêm cùng Lương Duyệt, nhưng bây giờ thấy Lương Duyệt nói vậy, cô cũng vui vẻ nghe theo ngay lập tức. Cô thu dọn đồ c̣n nhanh hơn cả Lương Duỵêt. Nh́n theo bước chân tíu tít của cô, Lương Duyệt đeo túi đựng laptop lên vai:” Đi nhanh đi, kẻo sàn nhà bị cô làm ṃn bây giờ”.

Doanh Doanh có vẻ hơi ngượng nên cứ dùng dằng trong thang máy măi, Lương Duyệt lại phải dùng biện pháp “mặt lạnh như tiền” mới có tác dụng. Cô chỉ nói một vài câu là Doanh Doanh đă im bặt.

Xe của Trịnh Hy Tắc đỗ ở cổng quảng trường, Doanh Doanh do dự một lát nhưng rồi cũng bước tới chào anh. Việc phải xưng hô như thế nào cho hợp cũng khiến cô bé thấy khó khăn, nếu là công việc th́ gọi Chủ tịch Trịnh là đúng, nhưng lúc này người ấy đang sắm vai người chồng đi đón vợ, nếu cứ gọi như vậy thèi có vẻ không hợp cho lắm. Cuối cùng, cô đỏ bừng mặt, núp phía sau Lương Duyệt, khẽ cúi đầu, nói: “Em chào anh!”.

...
tonycarter_is_offline  
 
Page generated in 0.09098 seconds with 10 queries