Ru Nhau T́nh Thu
Giữ măi nghe em chiếc lá vàng
Thơ t́nh anh gởi gió đưa sang
Thương em muôn thuở c̣n như mộng
Chẳng biết lời yêu có muộn màng?
Đêm xuống âm thầm gió nhẹ ru
Thềm hoang loang lở khói mây mù
Dáng xưa ẩn hiện đùa sương trắng
Tha thướt dịu dàng chiếc áo thu
Ta đến bên nhau tỏ nỗi niềm
Ru đời lăng tử gái thuyền quyên
Ḍng thơ đôi bóng chung vần vận
Con chữ tung tăng thỏa ước nguyền
Lăng đăng mây che ánh nguyệt mờ
Đất trời da diết khối t́nh thơ
Hương yêu phơ phất vườn thu vắng
Ru măi t́nh nhau giấc mộng chờ
Viễn Phương