Thơ Xướng Họa
Dulan-Viễn Phương
Thơ Xướng
T́nh Hoa Và Lữ Khách
Lữ khách ra đi chiều cuối Hạ
Thu về lăng đăng giọt sầu rơiL
Đông sang vắng lặng t́nh mây gió
Xuân đến sầu vương khắp nẻo trời
Mỏi bước giang hồ trong gió băo
Mơ về bến cũ thấy ḷng thương
Dư hương ngây ngất t́nh thơ mộng
Khơi động âm vang khúc đoạn trường
Mơ ước một ngày trên lối cũ
Khách về thăm lại đóa hoa yêu
Hồ xuân mặt nước vờn e thẹn
Gợn sóng tung tăng với bóng chiều
Thăm thẳm xa xăm đường vũ trụ
Mây mờ sương phủ khối t́nh trong
Hồng nhan tri kỉ c̣n mong đợi?
Lữ khách về khơi ấm lửa ḷng
Viễn Phương
Thơ Họa
Lữ Khách Lữ Khách
Lữ khách ra đi mưa cuối hạ
Thu nay giăng mắc hạt buồn rơi
Đông hoài lạnh ngắt phùn sương gió
Xuân măi xám vây khắp đất trời
Mỏi gối phiêu du rong phiến băo
Mơ dừng dốc hạnh gặp miền thương
Dư âm lắng đọng quanh t́nh mộng
Khơi giấc thảo mê vốn huyễn trường
Mơ mộng chi rừng hương vị cũ
Khách đà quên lăng nụ hoa yêu
Hồ xuân lặng sóng rêu vờn thẹn
Gợn ánh sầu loang nép ráng chiều
Thăm một lần rồi tri kỷ trụ
Mây chùng khép đoạn ủ tim trong
Hồng nhan uá phận nên chăng đợi?
Lữ khách quay về gợi chuyện ḷng.
Dulan