VietBF - View Single Post - Topic April 30-1975 Stories
View Single Post
Old 05-23-2019   #524
florida80
R11 Độc Cô Cầu Bại
 
florida80's Avatar
 
Join Date: Aug 2007
Posts: 112,202
Thanks: 7,291
Thanked 45,885 Times in 12,763 Posts
Mentioned: 1 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 511 Post(s)
Rep Power: 139
florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10
florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10
Default

Một hôm, tù nhân đang coi phim, và một vài người khác đi gọi phone về gia đ́nh, tôi nhận được tin qua máy liên lạc “Red code”, hệ thống báo động vang lên, tôi vội hét to “lock down” và ra lệnh cho tất cả trở về pḥng, khóa lại. Hai tù nhân đánh nhau ở khu kế bên, một người dấu được một miếng nhựa cứng làm khí giới và và đả thương người cùng pḥng. Tôi vội vàng khóa cửa pḥng trực và chạy qua khu kế bên để tiếp ứng bạn ḿnh.




Tất cả chúng tôi được trang bị khiên giáp, pepper spray, và súng điện taser trên tay sẵn sàng xông vào pḥng, kể cả xử dụng vũ lực nếu cần, để c̣ng tay và mang anh ta đi cách ly. Hai C.O. mang khiên đứng đầu, theo sau là hai C.O. khác với hơi cay và súng điện. Cửa được mở khóa và sau vài lời thuyết phục, anh ta thấy lực lượng hùng hậu quá nên đồng ư bỏ vũ khí xuống và chịu c̣ng tay đem đi biệt giam. Dù bị kỷ luật, người tù vẫn được đối đăi tử tế, phần ăn vẫn đầy đủ, và các tiêu chuẩn khác vẫn như thường.




******

Ngày c̣n bị tạm giam ở pḥng 5 khu AH, khám Chí Ḥa, chờ chuyển hồ sơ lên sở công an thành phố, tôi chứng kiến một vụ thanh toán nhau rất ghê rợn: Hôm đó, sau bữa cơm trưa, mọi người đang nằm ngủ, riêng tôi khó ngủ, nên ngồi dậy nẹc lửa châm điếu thuốc rê. Chưa đủ đô, tôi tính làm 1 điếu thuốc thuốc lào th́ Hùng Chùa bước đến xin lửa, nói hắn đang đổ khuôn hỏa tốc (1) làm cờ tướng. Sau khi “bắn” 1 bi thuốc lào, phê quá, tôi dựa lưng vào tường, nhắm mắt lim dim thả hồn theo nàng Phù Dung tiên nữ.




Tôi giật bắn người v́ một tiếng hét đau đớn kinh hoàng như xé ruột gan. Mở mắt ra, tôi thấy thằng Cu Đen đang ôm mặt chạy quanh pḥng la hét, chân nó dẵm đạp lên vài người khác khiến quang cảnh trong pḥng ồn ào, náo loạn. Vốn to lớn và đen trùi trũi nên dân giang hồ gọi nó là Cu Đen, lúc này nó vừa khóc vừa la “nóng quá, má ơi, chắc con chết!”. Lúc này, Hùng Chùa đă rút lui vào góc cánh cửa sắt của pḥng quay lưng lại với hành lang bên ngoài, hai cái dùi nhọn được bọc vải trên hai tay, sẵn sàng đâm bất cứ kẻ nào đụng vào nó. Một người nào đó hét to qua song sắt “Báo cáo cán bộ, pḥng 5 khu AH có người bị tạt hỏa tốc”. Sau đó là tiếng loảng xoảng mở khóa và hàng chục tên công an lẫn trật tự xuất hiện trước của pḥng với súng ống chĩa qua song sắt mà chưa dám vô. Th́ ra, Hùng Chùa v́ thù ghét cá nhân, đă đốt bao nylon chảy thành chất nhựa lỏng, đổ vào một lon cá hộp, xong nó dùng miếng giẻ rách để cầm nguyên cái lon chất lỏng đang sôi đó, ụp lên mặt Cu Đen khi nó đang ngủ say.




Vài người trong pḥng d́u Cu Đen ngồi xuống, tôi vội chạy đến với tuưp kem đánh răng và xoa lên mặt nó mong làm dịu phần nào sự bỏng rát. Cả khuôn mặt nó bị lột da trắng lẫn đen nh́n rất kinh khiếp, một bên cánh mũi bị lẹm đi. Nó nói không c̣n nh́n thấy ǵ hết. Trong khi đó, vài người khác đang thuyết phục Hùng Chùa bỏ dùi xuống. Nó nhất định không. Công an hứa hẹn sẽ không đánh đập chỉ đem đi biệt giam, nó cũng nhất định không. Gần 1 tiếng đồng hồ, vừa hứa hẹn vừa dọa dẫm, cuối cùng nó gật đầu và bỏ khí giới xuống.




Ngay lập tức cửa pḥng bật mở, tất cả ùa vào lôi sền sệt Hùng Chùa ra hành lang ngoài pḥng. Một cơn mưa đ̣n trút lên cái thân h́nh ốm đói của nó. Nó chỉ c̣n biết co người lại và nằm chịu đ̣n. Một lúc sau, nh́n lại chỉ c̣n là một thân thể bê bết máu đang oằn oại trên nền xi măng. Công an c̣ng tay nó và dẫn đi, một nhóm khác d́u Cu Đen xuống bệnh xá trại.




Ba tuần sau, Cu Đen trở về pḥng với khuôn mặt dị dạng, lồi lơm, thẹo thành vệt chi chít, chỗ đen, chỗ trắng, chỗ hồng v́ đang ăn da non; lông mày, lông mi cháy rụi, cánh mũi trái không c̣n nữa, một bên môi c̣n hơi sưng và mắt thấy mờ mờ. Nó xin một điếu thuốc lào, cầm miếng giấy mồi lửa làm đóm hút thuốc, cứ đưa giấy lên tính châm vào nơ, lửa bị tắt. Nó làm đi làm lại nhiều lần mà vẫn không thể nào hút được điếu thuốc lào. Nó khóc và than năo nề “Trời ơi, hút thuốc lào cũng không được!”. Cánh mũi trái bị mất nên làn hơi không thể nào điều chỉnh được như ư giống một người b́nh thường. C̣n Hùng Chùa, sau khi ra khỏi biệt giam, bị đưa qua pḥng khác. Nghe đồn, dân giang hồ bên đó “xử đẹp” nó, nên lại bị chuyển pḥng nhiều lần nữa.




Tù Việt Nam cộng sản, khi vi phạm nội quy, sẽ bị biệt giam ăn cháo 7 hột, nghĩa là ăn cháo lỏng như nước. Biệt giam là một pḥng rất nhỏ hẹp, không cửa gió, với một lối đi khoảng 30 cm, một bục xi măng vừa một người nằm. Phía chân là 1 giây xích gắn dính xuống sàn xi măng, dài khoảng 50 cm, một cái lon rỉ sét đựng phân và nước tiểu. Người tù biệt giam bị xiềng chân chỉ đi lại trong bán kính nửa mét, mỗi lần di chuyển xiềng xích kêu leng keng. Mùi hôi thối, ẩm mốc tràn ngập căn pḥng. Phải mất một thời gian mới quen dần. Chỉ cần 10 ngày, trở lại pḥng giam chung, tù nhân chỉ c̣n là bộ xương biết đi.




Một ngày giao thừa cuối năm, ai nấy đều buồn và nhớ gia đ́nh da diết, chúng tôi tổ chức đêm 30 Tết trong pḥng. Bác Hai, một ông già hom hem, móm mém, lớn tuổi nhất, khoảng trên 70, trong bầu không khí trang nghiêm, bác chia xẻ với anh em một câu chuyện ngẫu hứng ôn lại những kỷ niệm với gia đ́nh, những ngày tháng năm xưa khi c̣n là một miền Nam tự do hạnh phúc. Bác yêu cầu chúng tôi hát bài Ly rượu mừng, đến khúc “ḱa nơi xa xa, có bà mẹ già, ngày đêm mong con, mắt vương lệ nḥa…”. Tất cả chúng tôi nghẹn lời, hát không nổi, đây đó vài tiếng sụt sùi. Bài hát chấm dứt ngang trong im lặng. Ai nấy về chỗ ḿnh ngồi, gục đầu, buồn hiu, cái kim rơi xuống nền nhà cũng có thể nghe được.




Ngày hôm sau, mồng 1 Tết, vào giữa trưa, tên công an trực khu đứng trước của pḥng hét lớn:

- Ai tổ chức hát ḥ, mít tinh đêm qua?

Không có tiếng trả lời. Hắn lừ mắt nh́n từng người, ngón tay chỉ vào bác Hai:

- Thằng kia. Ai tổ chức? Nói mau. Không tao cho mày đi biệt giam.

Bác Hai b́nh tĩnh tiến về phía song sắt cửa:

- Xin cán bộ nói năng lịch sự đàng hoàng. Cán bộ chỉ đáng tuổi cháu tôi thôi mà dám gọi tôi bằng “thằng” hả?

Hắn đỏ mặt, lầm bầm, lúng búng cái ǵ trong cổ họng, rồi giận dữ bỏ đi. Từ đó về sau, không tên công an nào dám gọi người tù chúng tôi một cách xách mé, mất dạy như vậy nữa. Buồn là vẫn có những tù nhân cam tâm làm ăng ten, chỉ điểm, và báo cáo việc làm của bạn tù cho công an để đổi lại một chút ân huệ. Bọn này ở đâu cũng có.
florida80_is_offline  
 
Page generated in 0.06743 seconds with 10 queries