Việc làm không thiếu, chỉ thiếu người chịu đi làm. Với những người mỗi ngày đều đi làm th́ họ thấy cuộc sống rănh rỗi thật vô ích. Tuy nhiên, những người luôn quen sống nhàn rỗi và hưởng đủ mọi tiêu chuẩn trợ cấp th́ hoàn toàn ngược lại.
Thất nghiệp giảm th́ là điều đáng mừng, v́ ai cũng sẽ có cơ hội t́m được một việc làm để trang trải cho cuộc sống hàng ngày. Họ có thể tự mua bảo hiểm và sống tự lập. Chính phủ cũng sẽ giàu mạnh hơn nhờ tiền đóng thuế của những người đi làm.
Về t́nh, về lư th́ đây là một niềm vui chung mới đúng. Thế nhưng lại cũng có lắm người xem đây là một sự mất mát của riêng họ. Thay v́ đi làm được $10, họ ở nhà vẫn được $5, cọng thêm tiền trợ cấp food stamp, bảo hiểm miễn phí v.vv. Tính ra lại c̣n hơn con số $10 mà không cần động đến ngón tay. Tại sao không? Thử hỏi nếu con số này cứ tăng trưởng theo ngày tháng th́ không bao lâu nữa nước Mỹ sẽ ra sao. Những người cong lưng đi làm, có người thậm chí phải đi xe bus và họ là những người luôn đóng thuế để nuôi những người nhàn rỗi.
|