Chờ Một Mùa Xuân
Xuân đă đến dưới trời xanh ngắt
Cúc mai đào khoe sắc nồng hương
Vầng hồng rực rỡ mây vương
T́m đâu h́nh bóng người thương ngút ngàn
Lời thệ ước âm vang đồng vọng
Thương nhớ về lắng đọng buồng tim
Hỏi trời, đất cũng lặng im
Theo trăng dơi bóng soi t́m cơi không
Em một thuở chờ trông héo hắt
Lối xưa buồn giăng mắc đường mây
Tơ t́nh vương vấn khôn khuây
Về trong cơi vắng đong đầy nỗi đau
Anh chờ đón xuân sầu viễn xứ
Em quê nhà ủ rũ đ́u hiu
Thương ơi vóc liễu tiêu điều
Một ngày yêu đă muôn chiều biệt li
Thầm xin chút diệu ḱ đưa đến
Cho đôi ḿnh hội bến yêu thương
T́nh trần duyên thắm nồng hương
D́u nhau đi hết đoạn đường thế gian
Chờ xuân sẽ bao lần qua nữa?
Bến tương phùng hai đứa c̣n nhau?
Đôi bờ lặng lẽ thương đau!...
Xuân đi, xuân đến, xuân nào của ta?
Viễn Phương