Lặng Lẽ T́nh Xuân
Chiều dần xuống nắng xuân tàn thoi thóp
Nghiêng bóng đời gom góp mảnh t́nh tan
Ḷng hắt hiu thương nhớ măi cưu mang
T́nh xa khuất dưới màn sương tuyết trắng
Đêm khe khẽ lạnh lùng qua bến vắng
Giọt thương sầu mặn đắng nhỏ vào tim
Hồn lâng lâng trên nửa giấc mơ t́m
Dư âm cũ cuộc t́nh thơ lắng đọng
Anh vẫn biết yêu em t́nh tuyệt vọng
Ôm gối sầu trông ngóng bóng người xa
Nửa chừng xuân lồng lộng giấc mơ hoa
T́m hương ấm ru ta t́nh nở muộn
Ngh́n tia nắng dưới trời xuân thắm đượm
Phố xưa buồn ươm ướm khắp trời mây
T́nh đơn phương em một dáng hao gầy
Anh lặng lẽ đong đầy muôn nỗi nhớ
Viễn Phương