Khúc Niệm Xuân
Người xưa ấy xa từ thuở trước
Biết bao giờ mới được hội tương
Làm thân viễn xứ tha hương
Xuân đi, xuân đến nhớ thương quê nhà
T́m đâu thấy mượt mà xuân trước
Nơi quê người lệ ướt t́nh xuân
Mai vàng, đào trắng ngoài sân
Lạnh lùng sương tuyết mấy tầng phủ vây
T́nh trần đă vơi đầy khổ ải
Ḍng đời kia ai măi bon chen
Thôi thời gom hết ưu phiền
Kết ḍng thơ gởi bao niềm đắng cay
T́nh non nước vơi đầy muôn thuở
Người xa người măi nhớ thương mong
Mai rồi về cơi hư không
Một đời rong ruổi cũng xong kiếp người
Viễn Phương