Hương Ấm Ṿng Tay
Về dĩ văng nỗi sầu tơ giăng mắc
Một khoảng đời ghi khắc dấu t́nh thơ
Đă thương nhau về đâu ḷng cứ mặc
Tiếng yêu em c̣n măi vọng vô bờ
Anh tự thuở biết chờ t́nh như mất
Mỏi mong người xa khuất đến từng giây
Cùng nhau kết mộng dài ru ngọt giấc
Những mảnh sầu góp nhặt cứ vơi đầy
Đêm khao khát vào giấc mơ huyền diệu
Nghe âm vang bao điệu khúc thay lời
Duyên mộng thắm tơ ḷng hoài vương víu
Sao t́nh ḿnh?-Quạnh quẽ chốn xa khơi
Ta gọi em!-Người t́nh thơ muôn thuở
Em ru ta!- say đắm cơi mơ nầy
Giữ yêu thương dẫu đời luôn trắc trở
T́nh thơ c̣n hương ấm giữa ṿng tay
Viễn Phương