T́nh Thơ Đính Ước
Chiều xuân bảng lảng cơn sầu
Sương mây rưng rức khơi mầu nhớ thương
Bóng câu thấp thoáng bên đường
Chân trời vạt nắng chiều vương chút hờn
Từ em xa vắng t́nh đơn
Xuân không sắc thắm hương nồng cũng phai
Ḍng thơ héo úa hao gày
Chữ buồn nghiêng đứng đôi tay lạnh lùng
Duyên thơ giữ mối t́nh chung
Dù em trôi nổi mịt mùng xa đâu
Hôm nay trời đất thay mầu
Hoa xuân khoe sắc đậm sâu t́nh trần
Cơi hồn chợt thoáng lâng lâng
Cuối đường sương trắng hiện dần dáng em
Hương mây thoang thoảng êm đềm
Nhịp nhàng cơn gió bên thềm lả lơi
Ngh́n năm đính ước một lời
T́nh thơ hai mối muôn đời chắt chiu
Ḷng thời trọn giữ thương yêu
Nhưng buồn giận lắm những chiều không em
Viễn Phương