VietBF - View Single Post - Nghe nói anh yêu em: Tiểu thuyết khuynh đảo thế giới mạng
View Single Post
Old 05-12-2011   #39
tonycarter
R9 Tuyệt Đỉnh Tôn Sư
 
tonycarter's Avatar
 
Join Date: Dec 2008
Posts: 44,699
Thanks: 262
Thanked 591 Times in 456 Posts
Mentioned: 0 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 1 Post(s)
Rep Power: 60
tonycarter Reputation Uy Tín Level 2tonycarter Reputation Uy Tín Level 2tonycarter Reputation Uy Tín Level 2tonycarter Reputation Uy Tín Level 2tonycarter Reputation Uy Tín Level 2tonycarter Reputation Uy Tín Level 2
Default

CHƯƠNG 36
CHUYỆN NĂM 2006 (phần 3)


Căi th́ cứ căi, c̣n tiêm vẫn cứ tiêm. Đến ngày mở phiên ṭa, Lương Duyệt quyết định bỏ kim tiêm truyền dịch trên người, trốn khỏi bệnh viện.

Cái kiểu bất chấp cả mạng sống của Lương Duyệt khiến cả Hàn Ly cũng thấy sợ, v́ thế khi đưa hồ sơ cho cô, anh đă chỉ vào mũi cô nói : "Tôi phải nhắc cô, nếu cô mà ngă xuống tại pḥng xử án th́ sẽ lập tức có người đến gỡ biển văn pḥng Nghiêm Quy ra đấy. Hậu quả của việc đó rất nghiêm trọng, cô phải chịu trách nhiệm.”

Lương Duyệt mỉm cười một cách yếu ớt, đấm khẽ vào ngực anh : “Đừng đùa nữa, ai tháo biển của ai c̣n chưa biết đâu, chưa biết chừng chúng ta lại tới tháo biể của Trung Thiên cũng nên”.

“Cô đúng là điển h́nh của người ăn cây táo tào cây sung đấy, Trịnh Hy Tắc cũng không quan tâm tới việc này à?”, Hàn Ly nói khích.

Nghe nhắc đế cái tên ấy, nét mặt Lương Duyệt bỗng trở bên lạnh lùng, cô cụp mắt xuống, mỉm cười thay cho câu trả lời.

Hôm đó cô bị ngất là v́ bị hạ đường huyết, lại thêm bị say nắng. Trịnh Hy Tắc không nghe thấy lời căn dặn của bắc sĩ là cô phải nằm lại viện hai ngày. Đây vốn có thể coi như một cơ hội rất tốt để hàn gắn t́nh cảm, nhưng v́ bận bịu với công việc ở Trung Thiên nên anh đă rời đi và bỏ lỡ cơ hội đó.

Thực ra, cũng không thể coi là một cơ hội. Thậm chí Lương Duyệt không dám chắc rằng ḿnh thật sự muốn tăng cường sự hiểu biết lẫn nhau trong quan hệ vợ chồng hay không nữa.

Suy cho cũng th́ việc bị người khác làm tổn thương và giữ măi điều đó trong ḷng không phải là phong cách từ trước tới giờ của cô. Một người khi đă b́nh tĩnh xử lư vấn đề như vậy th́ cô chỉ c̣n cách phối hợp.

Hàn Ly thấy cô không thực sự vui vẻ nên cũng không bàn tới chủ đề đó nữa, nhưng anh vẫn dặn : “Vậy th́ cô cứ đi đi, khi về hăy bảo Doanh Doanh gọi điện cho tôi. Nếu có chuyện ǵ th́ tôi sẽ lái xe tới đón cô.”

Lương Duyệt cười, đập đập vào chiếc cặp tài liệu, đáp : "Ông chủ cứ yên tâm, đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ."

Hàn Ly vỗ văo vai cô thay cho lời khích lệ, rồi quay người đi lấy xe. Khi anh ngẩng đầu lên th́ nh́n thấy Trịnh Hy Tắc trong bộ đồ màu đen đang đứng cạnh chiếc xe đỗ bên kia đường. Hàn Ly cười, ra vẻ đă hiểu ư, sau đó quay lại nói với Lương Duyệt : "Chủ tịch Trịnh nhà cô không yên tâm nên đến thăm cô ḱa." Vừa nói anh ta vừa hất hàm về phía đối diện.

Lương Duyệt liếc nhanh một cái về phía bóng người đó rồi ngây người ra. Doanh Doanh đứng phía sau cô, nói : "Luật sư Lương, em thấy sắc mặt của chị không được tốt."

Lương Duyệt hít một hơi thật sâu đáp : "Doanh Doanh, em đi sang hỏi anh ta xem đến đây có việc ǵ không?"

Doanh Doanh cảm thất rất khó xử, do dự một lát th́ cô cũng chạy sang phía bên kia đường. Lương Duyệt nh́n theo sau lưng Doanh Doanh, dưới ánh nắng, cô cảm thấy ánh mắt ḿnh rất đau, v́ thế rời mắt sang chỗ khác. Doanh Doanh sang đó một lát rồi quay trở về, tay cầm theo một túi giấy căng phồng.

Lương Duyệt nh́n và đoán không có chuyện ǵ nên quay người chậm răi đi lên. Doanh Doanh thở hổn hển chạy theo sau, nói : “Vừa rồi anh Trịnh bảo, công ty của anh ấy có một vụ sát nhập, hy vọng chị có thể tới xem xét, đây là bản kế hoạch.”

"Ừ", nét mặt Lương Duyệt vẫn không hề thay đổi, vẫn nghiêm nghị thâm trầm, bước chân vững chăi như cũ.

Doanh Doanh quan sát với vẻ sợ sệt và lo lắng, thấy Lương Duyệt không có phản ứng ǵ, bèn nói tiếp : "Anh Trịnh c̣n nói…"

"Nói ǵ?", vẻ mặt Lương Duyệt hơi sa sầm lại, cô dừng bước vẻ dửng dưng.

Doanh Doanh bước tới đáp : "Là chuyện, anh Trịnh bảo, hăy dặn luật sư Lương đứng ở ngoài nắng lâu quá."

Lương Duyệt liếc nh́n Doanh Doanh một cái, dừng bước chừng nửa phút, sau đó lại tiếp tục bước lên bậc thang, rồi đưa thay đẩy cánh cửa ṭa án. Làn không khí mát lạnh từ điều ḥa thổi tới, Lương Duyệt nhường lối cho Doanh Doanh rồi nhân lúc đưa tay đóng cửa lại, cô nh́n sang phía bên kia đường, bóng người mặc áo đen cũng chiếc xe đă không c̣n ở đó.

Doanh Doanh thấy cô dừng lại ở cửa th́ không hiểu, bèn hỏi với vẻ ṭ ṃ : "Luật sư Lương, chị quên thứ ǵ hay sao?"

Lương Duyệt quay lại, nghe thấy câu hỏi, vội bước về phía trước, đáp : “Không. Chỉ nh́n xem anh Hàn Ly đă đi chưa thôi, tôi định nhờ anh ấy xem giúp cô vụ cổ phần của Lập Vụ.”

"Anh ấy đi rồi, em vừa thấy anh ấy đi về phía Đông." Doanh Doanh chỉ về phía bên phải, ánh mắt Lương Duyệt hơi tối lại đáp : "Ừ, tôi cũng nh́n thấy rồi. anh ta thật là, đi cũng chẳng chào lấy một tiếng."

Tháng Tám bố mẹ Lương Duyệt sẽ tới Bắc Kinh.

Ngày cưới, Lương Duyệt không có bố mẹ ở bên, đó luôn là điều khiến cô cảm thấy tiếc. Cho dù cuộc hôn nhân ấy là thật hay giả, nhưng việc không có mặt bố mẹ, bạn bè và người thân trong ngày hôm đó khiến cô có cảm giác thiếu vắng một thứ ǵ đó.

V́ thế, trước khi bố mẹ tới, cô và Trịnh Hy Tắc đă bàn bạc với nhau, mỗi người một việc, sắp vếp lịch tŕnh, chỗ ăn chỗ ở đâu vào đấy, chẳng khác ǵ chuẩn bị đón tiếp khách nước ngoài. Gần đến ngày cuối, Lương Duyệt c̣n không quên bổ sung một câu : "Nếu anh bận th́ một ḿnh tôi đưa bố mẹ đi chơi cũng được. Thời gian này công việc của Trung Thiên cũng rất nhiều, anh không cần phải tới đâu."

Trịnh Hy Tắc ngẩng đầu lên khỏi bản lịch tŕnh, chau mày : “Không sao, tôi cũng không bận đến như thế.” Không khí sau đó có phần hơi gượng gạo, cô cũng không nói ǵ thêm nữa. sau cùng, anh nói : “Bố cô có uống được rượu không ?”

Lương Duyệt gật đầu : "Tửu lượng của tôi được di truyền từ cả bố lẫn mẹ. Cả hai người đều uống rượu rất giỏi."

"Ồ, thế th́ tôi rơ rồi." Trịnh Hy Tắc cầm bút lên, viết thêm ǵ đó lên bản lịch tŕnh. Lương Duyệt nói : "Có chuyện này…", nhưng nh́n thấy anh đang cúi đầu xuống, cô lại bảo : "Thôi".

Cô đứng dậy định đi, Trịnh Hy Tắc quay lại nh́n cô, ánh mắt anh khiến cô có thêm dũng khí, cô do dự một lát rồi cất lời : "Tôi muốn nói với anh điều này, hai ngày nữa gặp mặt, hăy cứ gọi bố mẹ tôi là bố mẹ, người già thường cả nghĩ. Chỉ có chuyện này thôi, không có ǵ nữa đâu."

Khi nói câu này, cô có vẻ rất căng thẳng, tay cô bám chặt vào bậu cửa, các đốt ngón tay đểu ửng đỏ cả lên, điều đó chứng tỏ mức độ chú trọng của cô đối với chuyện này như thế nào. Trịnh Hy Tắc cau mày hoi : "Như thế là có ư ǵ?"

“Tuy hiện tại chúng ta chỉ có quan hệ hợp tác, nhưng bố mẹ tôi th́ chắc chắn mong muốn được nh́n thấy chúng ta thân mật hơn. Nhất là ở quê tôi lại rất coi trọng những nghi lễ ấy. Bố mẹ tôi là người tương đối bảo thủ, không thể nào chấp nhận được những chuyện như thế này. Tôi nghĩ, tốt hơn cả là chúng ta cứ cố gắng làm như một cặp vợ chồng b́nh thường, để các cụ nghĩ rằng hôn nhân của chúng ta không có vấn đề ǵ, như thế các cụ sẽ yên tâm hơn.”

“Tôi có nói không gọi bố mẹ đâu?”, Trịnh Hy Tắc quay mặt lại, hỏi.

Lương Duyệt cứng lưỡi. Từ đầu chí cuối, chỉ có cô nghĩ rằng anh không gọi như thế mà thôi.

Thôi được rồi, cô thừa nhận ḿnh đă đem bụng dạ tiểu nhân đo ḷng quân tử, cô bèn gật đầu, nói tiếp : "Tôi c̣n có chuyện này muốn nói với anh".

"Được, nói đi!", anh lấy ra một điếu thuốc, châm lửa rồi kẹp nó giữa các ngón tay.

"Trước đây tôi có bạn trai, anh cũng biết rồi đấy. Nhưng căn nguyên câu chuyện giữa chúng tôi th́ có thể anh chưa biết."

Lương Duyệt đứng dựa vào khung cửa, di ngón tay vạch lên tường từng nét, từng nét một. Cô không muốn nói, nhưng ngày bố mẹ tới Bắc Kinh mỗi ngày một đến gần, nếu không nói ra th́ sợ rằng cũng không giấu được anh nữa. Chuyện năm xưa ầm ĩ như vậy, đến bây giờ th́ lại kết hôn với người khác, có thể đoán được bố mẹ sẽ rất khó chấp nhận. Mà cứ cho là bố mẹ cô có thể chấp nhận đi nữa th́ trong câu chuyện cũng không thể không nhắc lại chuyện cũ, mà như vậy đối với anh là một việc thiếu tôn trọng. Cho nên, suy nghĩ măi, cô quyết định sẽ tự ḿnh nói ra trước để anh biết mà chuẩn bị tinh thần, cũng là để tránh lỡ miệng khiến bố mẹ cô biết được sự thật.

“Sau đó th́ sao ?” Anh tựa người vào ghế với vẻ lười biếng, hỏi một câu, nét mặt vẫn không thay đổi.

Nhưng, đúng đến lúc cần phải nói thật th́ Lương Duyệt ngừng lời.

Hai người im lặng, không ai tỏ ra nôn nóng.

"Hồi c̣n ở quê tôi đă từng đính hôn, v́ mối quan hệ với bạn trai trước nên đă chia tay, sau đó tôi một ḿnh lên Bắc Kinh và từ đó ở cùng với anh ấy. Bố mẹ tôi vốn cũng đă đồng ư cho tôi qua lại với anh ấy, nhưng cuối cùng th́ chúng tôi vẫn chia tay. Bây giờ anh ấy đang ở nước ngoài, tôi cũng đă kết hôn, chuyện là như vậy." Lương Duyệt cố gắng kể lại những chuyện ḿnh đă trải qua bằng những lới lẽ ngắn gọn, súc tích nhất. Nói xong, cô cúi đầu nh́n xuống chân ḿnh, chờ xem cơn giận dữ của anh.

Anh hỏi bằng một giọng lănh đạm : "Là Chung Lỗi phải không?"

Lương Duyệt không hề thấy ngạc nhiên khi Trịnh Hy Tắc biết đến cái tên này. Bởi v́, trên lớp vở bọc của món quà hôm ấy có viết rất rơ cái tên đó, v́ thế cô gật đầu rồi lại tiếp tục im lặng.

"Tôi biết rồi", anh nói.

Lương Duyệt ngẩng đầu lên, liếc nh́n ah, thấy vẻ mặt anh không hề thay đổi, vẫn đang chăm chú nh́n vào bản lịch tŕnh như không có chuyện ǵ xảy ra. Anh hỏi : “Cô nói xem, có nên đi Vạn Lư Tường Thành không ?”

Sợ Trịnh Hy Tắc biết ḿnh đang nh́n trộm, Lương Duyệt lập tức đưa mắt về, vội đáp : "Trời nóng lắm, đừng đi nữa."

"Bố mẹ tới đây được một lần không phải là chuyện dễ dàng, cứ đi là hơn, chỉ cần chúng ta chuẩn bị kỹ một chút là được." Anh vẫn cúi đầu, trong ḷng Lương Duyệt bỗng cảm thấy một t́nh cảm rất ấm áp đang dâng trào.

Cách xưng hô của anh cuối cùng đă thay đổi. Cho dù là v́ điều ǵ đi chăng nữa th́ ít nhiều nó cũng mang lại cho cô đôi chút an ủi.

Khi Lương Duyệt cùng Trịnh Hy Tắc đi đón bố mẹ, trong ḷng cô vẫn không khỏi gợn lên chút lo âu.

Cách ăn mặc của Trịnh Hy Tắc thực sự khiến cho cô cảm thấy khó xử, tuy là do yêu cầu của công việc, nhưng nó quá công thức. Giữa thời tiết tháng Tám, thế mà anh vẫn comple, cà vạt, giày da, nh́n đă thấy nóng nực. Ở Trung Thiên c̣n có điều ḥa, trong xe cũng c̣n mát, nhưng anh đă quên mất là ở bến tàu Bắc Kinh th́ không hề có điều kiện tốt như thế.

V́ vậy, cô nói với anh : "Hay là anh cứ ở trong xe, để tôi ra đón bố mẹ?"

Anh không trả lời, nhưng vẫn đứng cùng cô ở cửa ra để chờ.

Khi bố mẹ xuất hiện ở cửa, Lương Duyệt đă rất muốn khóc. Trải qua rất nhiều chuyện, vốn dĩ cô đă không c̣n cảm thấy tủi thân nữa, nhưng giống như đứa trẻ xa nhà, cứ muốn sà vào ḷng bố mẹ nhơng nhẽo, để bố mẹ biết rằng ḿnh không ổn, cô cũng không sao ḱm được những giọt nước mắt và nỗi nhớ của ḿnh.

Dáng người bố cô rất cao, thế mà Trịnh Hy Tắc c̣n cao hơn ông một chút. Thấy Lương Duyệt bước nhanh lên đón, anh cũng rảo bước theo sau. Cô quay lại, kéo vạt áo anh với vẻ ngượng ngùng và giới thiệu với bố : "Bố, anh ấy là Trịnh Hy Tắc, người… mà con kết hôn."

Mẹ Lương Duyệt mỉm cười gật đầu, rồi đập khẽ vào bàn tay đang kéo vạt áo của Trịnh Hy Tắc của cô, nói : “Con bé này, chẳng biết nói năng ǵ cả. Con là Tiểu Trịnh phải không ? Chào con.”

Trịnh Hy Tắc là người rất biết cách ứng xử trong những t́nh huống như thế này, anh đón lấy túi hành lư đáp : "Bố, mẹ, chúng ta về nhà trước đă, nghỉ ngơi một lát rồi đi ăn cơm."

Bố mẹ Lương Duyệt mặc dù không đồng ư với đám cưới nhanh như chớp của con gái. Nhưng dù sao vuốt mặt vẫn phải nể mũi. Huống hồ xét cả về ngoại h́nh lẫn phẩm chất, Trịnh Hy Tắc cũng rất được, và hơn cả là, hai người cũng chẳng có cách ǵ để đem anh ra so sánh với Chung Lỗi, người mà họ chưa từng biết mặt. Cách ứng xử rất có lễ nghĩa cũng đă giúp anh giành thêm điểm từ họ.

Mẹ Lương Duyệt kéo cô đi lùi lại phía sau và khẽ hỏi : "Thời tiết thế này, nó mặc nhiều quần áo như vậy mà không thấy nóng sao?"

Lương Duyệt cố nén cười, đáp : "Có lẽ là thần kinh anh ấy có vấn đề."

"Cái con bé này, sao lại chẳng biết lớn bé ǵ thế ? Chỉ ăn nói bừa băi thôi." Mẹ cô tát yêu vào má con gái, Lương Duyệt vội làm ra vẻ đoan trang, hiền thục.

Trịnh Hy Tắc ra băi đỗ lấy xe, sau đó cho hành lư vào trong cốp xe. Mẹ của Lương Duyệt đẩy con gái, ư bảo cô giúp anh, nhưng cô chỉ luống cuống chân tay, đứng bên cạnh. Vừa cho những túi hành kư vào trong cốp xe, anh vừa quay sang nói với cô : "Cô giống bố, nhưng khuôn mặt lại giống mẹ. Hồi trẻ chắc bà rất đẹp."

Lương Duyệt khẽ đáp : "Cảm ơn".

Anh nh́n cô đang cúi đầu tủm tỉm, đột nhiên cười và nói : “Thần kinh của tôi có vấn đề à? Chẳng phải cô đă nói rằng, ở quê cô, lần đầu tiên con rể gặp mặt bố mẹ vợ th́ phải ăn mặc cho chỉnh tề c̣n ǵ?”.

Lương Duyệt đáp : "Ăn mặc chỉnh tề th́ cũng phải tùy vào hoàn cảnh. Trời nóng ba mươi lăm độ mà anh vẫn comple, cà vạt th́ đúng là thần kinh có vấn đề."

...
tonycarter_is_offline  
 
Page generated in 0.09529 seconds with 10 queries