Người T́nh Trăm Năm
( Gởi Thủy Tiên )
Cuộc t́nh như đă lăng quên
Cho ta cơi mộng tơ duyên măi t́m
Trăng sầu nghiêng bóng lặng im
Cuống cuồng cơn gió ru mềm ước mơ
Tiếng buồn vọng giữa hư vô
Điệu t́nh da diết lặng lờ lối xưa
Người đi gợi những cơn mưa
Kẻ về ru giấc mộng thừa dở dang
Chiều qua bảng lảng bóng vàng
Đường mây man mác ngỡ ngàng bước chân
Nghe ḷng thương nhớ bâng khuâng
Sâu trong tiềm thức dư âm thuở nào
Hồn đơn theo gió bay cao
Đi t́m dấu tích yêu nhau giữa trời
Nhấp nhô chiếc bóng bên đời
Mờ trong sương khói dáng người trăm năm
Viễn Phương