Thu Nhớ
Thu đă về chưa trên đỉnh cao?
Mà nghe day dứt cơi ḷng đau
Bến mơ réo rắt lời than thở
Khe khẽ heo may gợi nỗi sầu
Giọt nắng đi hoang đường vũ trụ
Tơ vàng che khuất bước t́nh xa
Liễu xanh đơn bóng sầu ai rũ?
Hay xót xa v́ thu chớm qua?
Cánh bướm chiều thu vờn mấy ngả
Ngập ngừng xóm cũ một lần qua
Miên man trong gió làn hương lạ
Vẫn tiếc thương màu hoa trắng xa
Bóng xế hoàng hôn nghiêng bước mỏi
Công mờ hoang lạnh thoảng hơi sương
Cơn mê t́nh ái c̣n theo đuổi
Ta đếm thời gian cuối nẻo đường
Thu đến!-Thu ơi đừng gọi nhớ
Đường t́nh ta đă chẳng c̣n nhau
Chớ đem mây tím về giăng ngơ
Cho nhớ thương nầy vươn đỉnh cao.
Viễn Phương
|