Cõi Buồn
Thơ thẩn trông chiều khuất núi cao
Hoàng hôn buông phủ gió kêu gào
Mây đen vần vũ trời xa thẳm
Gợi nhớ thâm tình biết chốn nao
Nơi đó bên nầy một bước đi
Tường mây thực ảo có xa gì
Âm dương hai lối hoài chia cách
Sinh tử đôi bờ mãi biệt li
Trời đất ơ hờ!-Mặc thế gian
Người sau kẻ trước có đâu màng
Hợp tan một kiếp phù du mộng
Đưa tiễn đi về dạ thở than
Nhìn những yêu thương ẩn bóng trời
Nghe đời ngụp lặn giữa ngàn khơi
Nỗi đau khắc khoải bao lần mất
Lặng lẽ niềm riêng giữa biển người
Viễn Phương
|