Nỗi Đau Vời Vợi
Lần theo nhịp bước thời gian
Cơn đau t́nh ái măi mang trong đời
Nhớ khi xưa mới gặp người
Tim ta rộn ră thốt lời yêu đương
Xuân về tràn ngập ánh dương
Thu qua êm dịu chẳng vương nỗi buồn
Hạ về thêm thắm nồng hương
Đông sang chia sớt yêu thương đậm đà
Thế rồi t́nh bỗng bay xa
Ngậm ngùi nuối tiếc thuở ta bên người
Nỗi đau vời vợi nửa đời
Trắng đêm thao thức ră rời hồn côi
Mơ về một cơi xa xôi
Sâu trong tiềm thức luân hồi dáng ai
Mưa rơi nặng hạt đêm ngày
Nghẹn ngào cơn gió đùa mây thở dài
Thiên đường t́nh ái không ngai
C̣n đây giấc mộng liêu trai la đà
Nỗi sầu ấp ủ sương sa
Con đường vũ trụ bao la trập trùng
T́nh ơi chi bấy năo nùng
Người đi kẻ ở lạnh lùng sầu bi
Lệ t́nh khô cạn bờ mi
Trái sầu đă chín từ khi xa người
Người ơi người đă đi rồi
Mà ta c̣n măi đứng ngồi đau thương
Lẻ loi một bóng dặm trường
Dẫu ngh́n năm vẫn t́nh vương đỉnh sầu
Viễn Phương