Hương Chiều
Hương chiều tỏa ngát trời thương
Ngậm ngùi mấy ngơ buồn vương cơi ḷng
Thu tàn vội vă sang đông
Xuân về thơ thẩn vời trông bóng người
Ḍng đời lặng lẽ êm trôi
T́nh trần rượt đuổi một thời chưa buông
Ai đem sợi nhớ tơ buồn?
Vấn vương tự thuở bắt nguồn thương yêu
Sầu rơi theo giọt nắng chiều
Ru người viễn xứ hoang liêu bến t́nh
Ngày đi nỗi nhớ lặng thinh
Đêm về gối mộng kiên trinh nguyên lành
Cơi đời một thoáng mong manh
Măi hoài ôm mối t́nh xanh bạt ngàn
Dấu yêu c̣n đó chưa tan
Hương chiều say giấc mộng vàng với xuân
Viễn Phương