Tương Sầu
Thương ai đó!-Dài than thở vắn
Sao nghe nồng vị đắng trên môi
Giọt sầu từng giọt buông rơi
Ṿng tay lơ lửng chơi vơi đợi chờ
Người đi đă mịt mờ sương trắng
Kẻ thương sầu lạnh vắng tâm tư
Âm vang khơi động rừng thu
Hồn đơn theo gió vi vu gọi t́nh
Tà dương kết bóng h́nh yêu cũ
Đường t́nh xa vần vũ mây đen
Thương người lận đận bao phen
Đoạn trường chi bấy thuyền quyên, anh hào
Đêm gối mộng hương nào phảng phất
Dấu yêu rồi vụt khuất quan sơn
Mạch sầu khơi động tim đơn
Sông Ngân man mác, dâng hờn mắt sâu
Ôi!-Một mối t́nh đau thống thiết
Để bao chiều mải miết buồn tênh
T́nh đầu ai dể khuây quên
Như trần gian đă gọi tên bốn mùa
Viễn Phương