VietBF - View Single Post - Hạ Vàng Có Nàng Đến Hỏi - Nguyễn Văn Tới
View Single Post
Old 06-01-2020   #2
florida80
R11 Độc Cô Cầu Bại
 
florida80's Avatar
 
Join Date: Aug 2007
Posts: 112,156
Thanks: 7,282
Thanked 45,859 Times in 12,760 Posts
Mentioned: 1 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 511 Post(s)
Rep Power: 139
florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10
florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10
Default

Như một cỗ máy làm việc quá mức, một buổi sáng, cô không dậy nổi để đi chợ. Cô mở mắt. Trần nhà chông chênh xoay chuyển. Cô cảm giác như thân thể ḿnh bồng bềnh tựa chiếc thuyền trôi đi trên sông nước, trong sương khói mênh mông, và dật dờ đi vào một vùng tối mịt mù. Cô cảm nhận hơi lạnh thấm vào xương tủy, một nỗi đau đớn kinh khủng vừa vỡ ra trong lồng ngực. Trong vùng mơ ảo đó, cô nghe thấy tiếng của chính ḿnh - “Hăy ngủ đi, ngủ cho quên đi nỗi nhọc nhằn, ngủ cho thật say để thoát khỏi nợ trần gian”. Cô sụp đổ xuống trong vùng bóng tối im lặng sâu thẵm đó.


Đến sáng, mấy đứa con nh́n xuống bờ sông, thấy chiếc ghe của má tụi nó vẫn c̣n cột hờ hững ở đó. Chúng vội chạy vào buồng, má tụi nó nằm như chết, mặt trắng bệch, trên gối vết máu c̣n tươi nguyên. Chúng khóc la và sợ hăi kêu cứu, nhưng ba tụi nó không có ở nhà. Một đứa bơi xuồng qua bên ông bà nội. Chú Út lấy chiếc vỏ lải máy đuôi tôm chở má tụi nó lên bệnh viện huyện. Họ cho biết cô bị lao lực và chuyển sang ung thư phổi giai đoạn chót, không c̣n sống bao lâu, nên đem về nhà lo hậu sự.


Vậy mà cô vẫn sống lây lất hơn 5 tháng nữa, với thuốc men khi có khi không. Nh́n đàn con dơ bẩn, nhếch nhác, quá đau ḷng, cô gắng gượng dậy lo cơm nước cho chúng bữa đực bữa cái trong khi chồng c̣n măi chạy theo những h́nh bóng khác. Ba má ruột cô cũng cố hết sức giúp đỡ tiền bạc lẫn công sức, đem mấy đứa con về bên ngoại nuôi. Ngày trước, t́nh yêu chồng con đă giúp cô có sức mạnh vượt qua những cơn đau âm ỉ ngày một ngày hai; bây giờ nỗi buồn đau người chồng bội bạc gặm nhấm dần thân thể bệnh hoạn khiến cô liệt giường và không bao giờ c̣n ngồi dậy nữa. Mấy đứa con không biết săn sóc mẹ nên lưng cô bị lở loét v́ nằm một chỗ quá lâu không có người lau sạch và xoay trở thân ḿnh. Cô biết ḿnh sẽ không c̣n sống bao lâu nữa chỉ lo các con rồi đây ai nuôi chúng mà hai hàng nước mắt âm thầm chảy ướt cả gối.

Bốn câu thơ của thi sĩ Tế Xương như một lời tiên tri vận vào cuộc đời cô đúng đến từng chi tiết nhỏ:

Quanh năm buôn bán ở ven sông,

Nuôi đủ năm con với một chồng,

Lặn lội thân c̣ khi quăng vắng,

Eo sèo mặt nước buổi đ̣ đông.


Một hôm, hắn trở về nhà với một người đàn bà mà hắn giới thiệu là một y sĩ cách mạng của bệnh viện xă. Cả hai ngủ với nhau ngay trong căn nhà mà cô đă đổ mồ hôi lẫn xương máu xây dựng lên. Hắn hỏi cô c̣n vàng bạc th́ đưa hắn làm vốn để đi buôn thuốc Tây với người ta. Cô thừa hiểu hắn có biết một chữ tiếng Tây tiếng U ǵ đâu mà đi bán thuốc Tây. Hắn lôi cô ngồi dậy và tra hỏi, cô nói không có. Hắn đạp cô một cái thật mạnh vào bụng, rồi cả hai rời căn nhà trong tiếng khóc thất thanh của mấy đứa con. “Năm đó con mới khoảng 10 tuổi”, đứa con gái út 16 tuổi vừa khóc vừa kể khi qua đến Mỹ.


Nửa tháng sau, vào một ngày gần cuối năm 1996, cô vĩnh viễn rời xa cơi đời khốn khổ lúc vừa tṛn 44 tuổi, mang theo nỗi buồn u uất như từ tiền kiếp nào. Cô bỏ lại 5 đứa con bơ vơ, chúng lớn lên hoang dă như cỏ dại. Ông nội mấy đứa nhỏ, ba hắn, qua nhà nh́n thân xác cô con dâu nằm héo hắt trong quan tài, chỉ biết lắc đầu khóc và than thở- “Con ơi, ba xin lỗi con”. Mẹ ruột cô, từ xa đến khóc con, chỉ nấc lên nghẹn ngào- “Mẹ chưa đi, sao con lại ra đi trước mẹ”. Và một ngôi mộ đất nằm buồn bă cô đơn bên hàng cau xơ xác ven sông ở quê chồng.


Xóm giềng vẫn thấy hắn biền biệt ít khi về nhà, đàn con tan tác, đứa quê ngoại, đứa c̣n lại, đói th́ chạy qua nhà nội. Người ta tự hỏi không biết hắn có bao giờ hồi tâm dù chỉ một phút giây. Thật ra hắn có động ḷng và băn khoăn, nhưng chỉ một thoáng qua rất nhanh, rồi thôi. Hắn không có đủ thời giờ cho lương tâm v́ c̣n măi chạy theo những phù du cuộc đời. Nhu cầu của hắn là thỏa măn cái mơ ước mà từ trước hắn chưa bao giờ có là được người khác nể phục và được sống trong cái hào quang giả tạo của chính ḿnh.


Từ ngày c̣n nhỏ cho đến bây giờ, hắn luôn bị cấp trên sai bảo nên hắn cho rằng giờ là lúc hắn sai bảo lại người khác. Hắn vẽ ra một tương lai tươi sáng. Hắn sẽ “vinh quy bái tổ” về làng cho hàng xóm lác mắt, sẽ không phải đắn đo khi vung tiền ra ngồi nhậu với bạn bè. Nh́n ánh mắt ngưỡng mộ của người dân xóm cũ khi hắn đang thao thao bất tuyệt về đời sống lạ lùng bên này, lâu lâu xen vào một câu tiếng Mỹ mà hắn đă cố học thuộc ḷng, hắn thấy ḿnh là người có nhiệm vụ đem ánh sáng văn minh về cái xó nhà quê lạc hậu của hắn.


“Từ ngày có anh về, nhà ḿnh ngập ánh trăng thề”, nàng vô cùng hạnh phúc trên vùng đất mới, giờ đây cuộc sống trở nên có ư nghĩa hơn, nàng chăm chỉ đi dự bất cứ buổi tiệc nào được mời. Đi đâu, nàng cũng khoe ông chồng mới, đẹp trai, cao lớn, ít ra là cao hơn nàng rất nhiều. Nàng nhờ người quen dẫn hắn đi xin tiền bệnh và xin trợ cấp, nên hắn không phải đi làm ngày nào. Ăn nhậu, có nàng lo. Nhưng ngửa tay xin tiền nàng hoài cũng kỳ, hắn xin đi theo một nhóm thợ sơn nhà cửa người Việt, làm lấy tiền mặt khỏi khai thuế và không ảnh hưởng đến việc ăn welfare. Việc của hắn là cạo sơn, chùi sạch, và chà giấy nhám cho người khác sơn. Được mấy ngày, hắn đau lưng nhức mỏi, toàn thân ê ẩm, hai cánh tay mỏi nhừ. Hắn lần lượt thử qua nhiều việc khác và nhận ra không có công việc ǵ thích hợp với “địa vị” bây giờ của ḿnh. Thế là hắn bỏ cuộc, trở về với cái kiếp sinh ra dưới 1 ngôi sao sướng, thân cư thê, ăn nhờ vào vợ.


Trong lúc mọi người lo học hành, tiến thân, làm việc kiếm tiền trên xứ Mỹ, hắn t́m cách tiến thân trên bàn nhậu. Trong bất cứ buổi tiệc nào, chiến thuật của hắn là bắt đầu quan sát mọi người và lắng nghe như một nhà hiền triết để biết coi “cơ” của họ ra sao rồi mới từ đó mà dệt nên câu chuyện đời riêng của ḿnh. Khi biết chắc trong đám bợm nhậu hay khách khứa, không có ai là sĩ quan ngày xưa, hay hầu hết cỡ tuổi con cháu, hắn mới bắt đầu bằng phun ra một câu chửi thề, tỏ rơ phong độ đàn anh, một câu nằm ḷng quen thuộc như “ĐM, hồi đó, mấy thằng đệ tử của tui mà lạng quạng, tui quưnh thấy mẹ…” để gợi sự ṭ ṃ nơi người nghe. Đúng như hắn dự đoán, mọi người chăm chú nh́n hắn như chờ đợi. Thế là hắn tha hồ bốc phét một tấc tới trời, bao nhiêu bài bản trong bụng tuôn ra như suối, nói láo quá nhiều thành quen, hắn dần yên trí ḿnh ngày xưa vốn là một nhân vật quan trọng thứ thiệt.


Tửu nhập th́ ngôn xuất, lúc cao hứng, hắn tự cho ḿnh là một tinh hoa của đất nước, một bậc kinh bang tế thế, một đàn anh rộng lượng, khoan dung, biết nh́n xa trông rộng, yêu ḥa b́nh, sẵn sàng đứng ra ḥa giải mọi người. Một hôm trong một tiệc sinh nhật, trong số khách mời, có hai người đàn ông vốn xích mích nhau v́ một sự hiểu lầm. Thời gian tưởng đă xóa tan sự bất ḥa giữa hai người. Muốn tỏ ra ta đây là bậc “chính nhân quân tử”, hắn gơ vào ly và tuyên bố mọi người nên nâng ly và chúc mừng hai người đă ḥa giải với nhau. Hắn trích dẫn những câu chuyện cổ trong Tam Quốc Chí mà hắn nghe lỏm được, khoe làm thế nào hắn đă thuyết phục được hai người ngồi lại với nhau, suưt tí nữa là có thể kết nghĩa “anh em vườn Xoài”. Cả hai người đàn ông chưng hửng không hiểu tại sao và nếu không được can ngăn th́ họ lại sẵn sàng lao vào nhau ăn thua đủ.


B́nh thường hắn chỉ dám tự nâng ḿnh lên cấp bậc Thiếu Úy, hay Trung Úy, khi cao hứng lắm là Đại Úy, rồi có lúc không kiểm soát được cái “thần khẩu hại xác phàm”, hắn “tự sướng” lên tới Thiếu Tá. Xấp nhỏ ngồi nhậu, nghe mà tṛn xoe con mắt, không ngờ ḿnh được cái hân hạnh ngồi đối ẩm với một “ranh nhân”, một nhân vật quan trọng của thời trước năm 1975. Hắn thả cho cái “tôi” đáng ghét của ḿnh chạy rông thoải mái như con ngựa không cương. Riết rồi chính hắn cũng tin rằng ḿnh thật sự là một sĩ quan cao cấp, chỉ v́ sinh bất phùng thời, nên đành phải ngồi… nhậu chờ thời trên đất nước tạm dung này, chờ một ngày trở về quang phục đất nước.
florida80_is_offline   Reply With Quote
 
Page generated in 0.07544 seconds with 10 queries