VietBF - View Single Post - Hạ Vàng Có Nàng Đến Hỏi - Nguyễn Văn Tới
View Single Post
Old 06-01-2020   #3
florida80
R11 Độc Cô Cầu Bại
 
florida80's Avatar
 
Join Date: Aug 2007
Posts: 112,202
Thanks: 7,291
Thanked 45,884 Times in 12,763 Posts
Mentioned: 1 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 511 Post(s)
Rep Power: 139
florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10
florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10
Default

Đi đêm có ngày gặp ma, người nói láo thường không nhớ chính xác ḿnh đă nói ǵ. Có thể nhiều người trẻ không rành về cấp bậc trong quân đội trước năm 1975, nhưng họ biết suy nghĩ và phân tích, tuy không tin, nhưng ngại không muốn đụng chạm nên họ ngồi yên không nói. Lại có người vốn là cựu sĩ quan cao cấp, buồn v́ mất nước, họ thường không muốn khoe khoang, nhưng đương nhiên họ rất rành về cấp bậc trong quân đội. Chỉ cần hỏi đơn vị cũ và vài câu liên quan, họ có thể biết hắn là ai, đến ngày tan hàng, đă có thể lên tới cấp bậc ǵ. Trong bàn nhậu, vài người bắt đầu mỉa mai kêu hắn là Trung Úy, kẻ th́ gọi Đại Úy với những nụ cười ẩn ư. Khổ một điều là hắn vẫn không biết người ta móc họng ḿnh. Chuyện đời thường, nếu cứ nói dóc hoài cũng thành nghiện như nghiện rượu hay nghiện thuốc phiện, cái thói quen khó bỏ được.


Hắn lê la ăn nhậu hết chỗ này đến chỗ khác, đến nỗi người ta khinh, không muốn mời hắn nữa v́ hắn chỉ xách đít đến ăn, không bao giờ đem đến một xách bia hay một dĩa mồi. Các đệ tử lưu linh dần xa lánh. Hắn đành phải ngồi uống rượu một ḿnh và thầm rủa bọn bợm nhậu không biết quư trọng một nhân vật tầm cỡ như hắn.


Một hôm, đứa con trai riêng của vợ hắn ghé nhà chơi, thương t́nh mua cho vài xách bia và đồ nhậu. Hắn cảm kích quá mới kéo nó ngồi xuống cạnh, uống với hắn vài lon và tâm sự cho đỡ cô đơn. Hôm nay nó phải ở nhà, không buôn bán ǵ được v́ cảnh sát đang mở chiến dịch ruồng bắt đường phố rất gắt gao. Nó không đi làm hăng xưởng nhưng xài toàn tiền mặt, giấy 100, mới tinh c̣n thơm mùi mực. Hắn đoán nó có dính líu đến chuyện làm ăn bất chính. Hắn ra sức thuyết phục nó cho hắn một chân lon ton giao hàng cũng được, hy vọng kiếm chút tiền c̣m. Biết tính cha dượng hay nổ, nên nó không tin mà cũng không nói cho hắn biết công việc nó đang làm.


Chán đời và chán cả người, hắn lại tiếp tục ngồi nhậu và chờ thời. Cuối cùng, thời cũng đến với hắn. Đúng 5 năm dư 1 tháng, hắn nộp đơn xin vào quốc tịch. Vừa trở thành công dân Mỹ xong, hắn nộp đơn xin ly dị nàng v́ tự cho rằng hắn đă trả nợ đủ khi phải sống với một “bà già” bèo nhèo, xấu xí trong 5 năm qua là một hy sinh vô cùng to lớn mà hắn đă phải nín thở qua cầu.


Từ giă vùng Tây Bắc Mỹ, tránh cái lạnh, tránh luôn người vợ 5 năm chăn gối, và tránh cả những bạn nhậu đă không nhận ra “chân tài” của ḿnh, hắn xuống một thành phố miền Nam để sống cùng cô con gái, giờ này cũng đă có chồng và 1 con trai. Bổn cũ soạn lại, hắn tiếp tục kiểu sống ṃn như xưa, đi ăn nhậu, nổ, và sống nhờ vào con gái và con rể. Lần này hắn cũng không gặp may v́ anh con rể cũng thuộc loại sinh ra và lớn lên cạnh “hăng pháo G̣ Vấp”, nên nổ cũng không kém bố vợ là bao nhiêu. Người ta thường nói một nước không thể có hai vua, nên cuối cùng không ai chịu ai, hắn lại phải trở về miền Tây Bắc sống nhờ tiền bệnh và tiền già.


Hắn “share” pḥng cùng với mấy tên độc thân trẻ tuổi cho đỡ tiền nhà. Ai mướn ǵ làm nấy, lấy tiền mặt, gom đủ cái vé máy bay là vù về Việt Nam để rong chơi, để quăng tiền đô la vào những nơi chơi bời rẻ tiền, cố níu kéo một chút huy hoàng khi c̣n kịp. Những năm Việt Nam mới mở hé cửa, biết tâm lư nhiều bà vẫn mong 1 cái vé qua sống bên Mỹ, hắn về nước cặp kè với những bà lỡ thời, hoặc chồng chết mà có của ăn của để. Cái mác Việt kiều làm hắn trở nên đắt giá trong con mắt các bà “chỉ đi mưa” mà chưa đi Mỹ.


Hắn in sẵn một chồng mẫu đơn bảo lănh, I-130, bằng tiếng Mỹ mà các bà ở Việt Nam, kể cả hắn, có đọc cả ngày cũng không biết nó nói cái ǵ. Gặp bà nào, hắn cũng cứ hào phóng điền tên họ vô tờ đơn một cách vô tội vạ. Hắn có mất ǵ đâu, ngược lại c̣n có tiền do các bà cung phụng, cơm no ḅ cưỡi, lại rủng rỉnh tiền trong túi tha hồ đi chơi bời, ăn nhậu, và nhất là tha hồ mà nổ tanh bành với các người ngồi cùng bàn. Cứ nh́n ánh mắt thần phục của các bợm nhậu trong nước nh́n hắn như một tín đồ nh́n vị giáo chủ là hắn đă sướng đê mê cả người khi men rượu thấm vào từng mạch máu.


Cái mánh này kéo dài được một thời gian, rồi cũng bể v́ các bà cứ liên tục hỏi thăm giấy bảo lănh đến đâu rồi mà sao chưa thấy nhúc nhích ǵ. Hắn luôn miệng- “Anh đă nộp rồi, phải cần thời gian chứ”. Rồi thời gian cũng phản bội hắn, các bà tẩy chay hắn, hắn ṃ về vùng quê năm xưa, nối lại nhịp cầu đă găy với bà y sĩ đánh ghen dạo nọ. Có nơi ăn, chốn ở tại Việt Nam, hắn bay đi bay về mỗi năm. Hắn hứa hẹn sẽ đem bà và đứa con trai của hắn qua Mỹ. Hứa măi cho đến khi đứa con trai giờ này đă hơn 20 tuổi, vẫn không chịu làm ăn ǵ v́ chờ chực cha bảo lănh. Cuối cùng bà vợ hắn, phải bán ruộng vườn để mua cho đứa con một chiếc xe vận tải nhỏ để làm sinh kế trong khi chờ đợi.


Một buổi tiệc bất ngờ và đặc biệt tại một nhà hàng trong chuyến về Việt Nam đầu năm ngoái mà vợ và đứa con trai muốn dành một ngạc nhiên cho hắn. Cả hai vừa ngồi xuống, th́ đứa con trai đi cùng một cô gái và một cặp vợ chồng trung niên cũng bước vào nhà hàng. Anh ta giới thiệu họ là cha mẹ vợ tương lai và cũng là ông bà xui gia với hắn. Hắn hơi bất ngờ v́ đứa con không hề nói ǵ trước, nhưng bản chất lúc nào cũng muốn tỏ ra ta đây quan trọng, và để tỏ rơ bản lĩnh của một ông bố Việt kiều bằng cách lên lớp đứa con trai một trận trước mặt cha mẹ vợ, làm nó mất mặt. Nó buồn rầu và giận giữ, kéo tay cô vợ sắp cưới ra khỏi nhà hàng và cả hai lên xe lái đi đâu mất tiêu. Buổi tiệc trở nên bẽ bàng cho cả hai bên, họ nh́n nhau bối rối, bên nhà gái không hiểu nổi điều ǵ vừa xảy ra.


Sáng hôm sau, người thân báo tin họ t́m thấy thi thể đứa con trai của hắn nằm chết ở nhà người d́ ruột, bên cạnh là chai thuốc trừ sâu. Hắn bàng hoàng và sụp đổ. Sau đám tang, hắn đổ bệnh và quyết định cắt ngắn chuyến đi để trở lại Mỹ.


Từ đó, hắn rơi vào trầm cảm, bệnh tật liên miên: hết mổ lấy túi mật, rồi xơ gan sau nhiều năm rượu chè, trác táng. Hơn 70 tuổi đời, nh́n lại ḿnh vẫn tay trắng, không một mái nhà, không một người bạn đời chung thủy chia xẻ ngọt bùi, cùng đi với ḿnh quăng đời c̣n lại; không một người bạn thân đúng nghĩa, với một cơ thể đang teo tóp dần v́ bệnh hoạn, hắn mới chợt nhận ra từ trước đến giờ ḿnh chỉ chạy theo ảo ảnh và hư danh. Cuối cùng, nh́n lại ḿnh vẫn là một con số không to tướng, chẳng có ǵ, và sẽ chẳng để lại được một di sản ǵ cho dù là di sản tinh thần cho con cháu.


Những ngày ra vào nhà thương, sống nhờ vào những người bạn trẻ tuổi chung pḥng nấu cho ăn, chở đi khám bệnh khi cần thiết, hắn nằm bất động trên tấm nệm vàng ố dơ bẩn trải trên nền nhà trong một góc pḥng, nh́n cuộc đời lặng lẽ đi qua trước mắt mà ngậm ngùi. Hắn thấy tâm hồn ḿnh sao vẫn trống vắng quá, cho dù hắn đă cố lấp đầy bằng những toan tính, những cuộc vui, những ái ân thay đổi trong cuộc đời. Hắn nhớ lại h́nh như cuộc đời ḿnh bắt đầu rất trễ vào một mùa Hạ vàng nắng ấm, kết thúc vào mùa Thu ảm đạm, rồi qua một mùa Đông tê tái, và hắn thầm ước ao mùa Xuân ơi, sao hoài vẫn không đến.


Nguyễn Văn Tới. Tháng 5/2020.
Tưởng nhớ vong linh người chị yêu dấu.
florida80_is_offline   Reply With Quote
 
Page generated in 0.06791 seconds with 10 queries