Cuộc đời ấy tựa như ṿng vũ trụ
Nắng sớm mai, rồi lại ánh tà dương
Chợt bân khuâng khi nghĩ chuyện yêu đương
Ôi nhớ quá những ngày xưa thân ái!
Nhớ ngày ấy trường chúng ḿnh chung mái
Trên đường về hai đứa lặng lờ đi
Ḷng lâng lâng như muốn nói câu ǵ
Không dám tỏ sợ rằng ai ngỏanh mặt
Rồi ngày tháng như vô t́nh cột chặt
Trái tim nồng như bổng chốc nổ tan
Ḷng miên mang nên quyết định bạo gan
Miệng thỏ thẻ: ‘’xin chào cô!’’… rồi tắt!
Em nón lá vội che ngang bờ mắt
Miệng mĩm cười khe khẻ:’’dạ chào anh!’’
Rồi bao nhiêu chữ nghĩa vụt tan tành
Anh bối rối, má em bừng đỏ thấm.
Tháng ngày qua trên con đường nắng ấm,
Có hai người giờ sánh bước bên nhau
Tay đan tay trong ánh mắt ngọt ngào
Em khẻ nói:’’ḿnh yêu nhau rồi đó!’’
Ôi yêu quá những ngày xưa ḿnh có
Giờ em đâu sao chẳng bước chung đường?
Nắng bên hè xin chứng nhận yêu đương
Em yêu dấu: nguyện ḷng yêu em măi!.....
Cái này là:T́nh yêu thuở học sinh,
Cái thời mà bắt đầu chập chững biết...yêu!