Người Em Gái Da Vàng
Thuở đất trời Nam bừng khói lửa
Quê hương trăn trở giấc hoang tàn
Mẹ đau thương xót t́nh non nước
Những đứa con thơ sống lỡ làng
Hỡi những người em ḍng máu đỏ
Yêu thương tiếng Việt màu da vàng
Bước trên vạn nẻo đường non nước
Lẻ bóng âm thầm giữa thế nhân
Lâu lắm rồi, em trong bể khổ
Từ Cà Mau đến ải Nam Quan
Em đi dong ruổi vào quên lăng
Bỏ lại sau lưng ước mộng tàn
Hay đă bấp bênh thuyền viễn xứ ?
Quê người trải bóng tắm phong ba
Đau thương chôn kín vào tâm khảm
Trên bến cô liêu mắt lệ nhoà
Hỡi người em gái của tôi thương
Em bước xa đâu giữa dặm trường ?
Khốn khó gian lao bao khổ hận
Ḍng đời phiêu bạt có sầu vương ?
Ta ước quê hương ngày hội ngộ
Tương phùng chắc lệ thắm vui rơi
Tay đan tay kết t́nh thương mến
Non nước thanh b́nh hoa nở tươi
Viễn Phương