Vườn Thu Phố Ảo
Ngày cuối thu lặng lờ trên phố ảo
Một góc trời lảo đảo bóng chiều rơi
Hồn đơn thoáng chốc chơi vơi
Bước chân trĩu nặng buông lơi nẻo t́nh
Ḍng sông nhớ lung linh đầu sóng bạc
Thuyền xưa giờ trôi dạt măi xa đâu
Bến chờ heo hắt canh thâu
sớm trưa ṃn mỏi u sầu trở trăn
Gió lay động băn khoăn ḷng lữ thứ
Nắng vương chiều t́nh tự mỗi hoàng hôn
Hương sương khuấy rối cơn buồn
Thu vàng man mác tâm hồn thế nhân
Mưa rưng rức trải dần qua cơi nhớ
Giấc mơ đời tan vỡ giữa không gian
Lời thơ yêu măi ngút ngàn
Mảnh t́nh phiêu bạt thênh thang đất trời
Vườn thu ảo ru hời. Ôi!-quạnh quẽ
Chợt tiếng ḷng kêu khẽ cố nhân ơi
Giọt sầu thấm mặn đôi môi
Hỡi người c̣n nhớ bao lời ước mong?
Viễn Phương