Miền Yêu Thương
Trần đời bao cảnh buồn vui
T́nh người cay đắng ngọt bùi đầy vơi
Giọt sầu bao giọt buông rơi
Nhớ người xa lắm cuối trời tha hương
Hàng cây lặng lẽ bên đường
sương đùa man mác yêu thương lặng lờ
Vận vần tiếp nối t́nh thơ
Em bằng anh trắc đôi bờ luyến lưu
Mai về trên bến vô ưu
Không c̣n vương vấn riêng tư cơi ḷng
Dẫu đời kia măi long đong
T́nh thơ vẹn giữ giữa ṿng trần duyên
Nàng thơ ơi chớ ưu phiền
Cùng ta vui bước qua miền yêu thương
Viễn Phương