Có ông Bác sĩ kia ế khách, bèn nghĩ ra một kế. Ông ta trưng tấm biển trước pḥng mạch, nói rằng : trị dứt bịnh th́ tính 20 Mỹ-kim, c̣n không dứt bịnh th́ bồi thường cho bệnh nhơn 100 Mỹ-kim.
Bên cạnh pḥng mạch có một ông luật sư ế khách đói dài, thấy vậy bèn tới pḥng mạch Bác sĩ đó định kiếm 100 bạc xài chơi.
Luật sư: Tôi bị mất khứu giác, ông trị giùm tôi.
Đốc tưa: Y tá, lấy lọ thuốc số 9 và nhỏ vô lỗ mũi ông này ba giọt.
Luật sư: Ê, cái này là nước mắm mà.
Đốc tưa: Xin chúc mừng ông đă lấy lại được khứu giác. Trả tui 20 đô.
Luật sư cả giận, ba ngày sau trở lại phục hận.
Luật sư: Tui mất trí nhớ, ông trị giùm tui.
Đốc tưa: Y tá, lấy lọ thuốc số 9 và nhỏ vô mồm ông này ba giọt.
Luật sư: Đừng, đừng. Cái này là nước mắm, tôi nhớ mà.
Đốc tưa: Ông đă lấy lại được trí nhớ. Trả tui 20 đô tiền trị bịnh.
Tuần sau, luật sư tới phục hận một lần nữa.
Luật sư: Tui bị giảm thị giác, ông trị giùm tui.
Đốc tưa: Cái này th́ tui chịu thua. Đây là tờ 100 đô tui bồi thường cho ông.
Luật sư nh́n tờ giấy bạc rồi nói: Đây là tờ 10 đô mà, đâu phải 100 đô ?
Đốc tưa cười hề hề: Tui đă lấy lại được thị giác cho ông. Trả tui 20 đô lẹ lên ông Luật sư .