T́nh Nhớ Khôn Nguôi
Cho một người!
Tuy xa mà gần tuy gần mà xa.
Thế mà chẳng biết người ta có tường
Cứ mỗi lần thu dợm bước sang
Sầu mây giăng trải nắng hanh vàng
Bướm ong ngơ ngẩn bên đường vắng
Hoa cỏ lặng lờ gió thở than
Gợi khúc tơ ḷng xưa thiết tha
Hương trăng mười sáu thoảng la đà
Đôi ta ngất ngưởng men t́nh ái
Giây phút êm đềm vội bước xa
Rồi những mùa trăng nối tiếp qua
Uyên ương chia cách dải ngân hà
Ru ai một bóng h́nh thơ ảo
Tỉnh giấc mê đời chỉ có ta
Nàng dẫu xa rồi t́nh vẫn đây
Chắt chiu thương nhớ đă vơi đầy
Sa chân ngộ cảnh đời ngang trái
Bể ái hương nồng chẳng nhạt phai
Viễn Phương