T́nh chỉ đẹp sao hoa buồn không nói
Viết bài thơ như nhói cả tâm hồn
Trăng lên sớm xin đừng hờn người nhé
Bóng chiều tàn lặng lẽ lẫn vị hương
Thơ anh viết nhớ thương trong mùa ấy
Nắng hạ về sao thấy lại xót xa
Em có nghe lá rơi buồn lặng lẽ
Gói đợi chờ chia sẽ những màn đêm
Ngày thuở ấy hoa chưa từng biết nói
Đêm trăng tṛn như bóng đứng đơn côi
những hoài mong hay h́nh hài chia nữa
Hoa một ḿnh khuyết giữa cảnh buồn vơi
Em có nghe lời ru trong nắng hạ
Ngỡ không xa như phượng đỏ vào mùa
Thương kỷ niệm ép thơ vừa mới viết
Câu chữ vần tha thiết thả về em
Hoàng hôn xuống vội vàng về lối cũ
Dáng hoa quỳnh lơ lững bóng chiều buông
T́m trăng sáng nên gom nhiều cơi mộng
Đợi em về như khoảng trống hồn trôi