Góc Trời An Nhiên
Tôi mơ tưởng tương lai đầy ảo mộng
Tháng năm dài lắng đọng nỗi niềm riêng
Mất nhiều được ít luân phiên
Thăng trầm dâu bể triền miên kiếp người
Tôi về giữa khung trời xưa dĩ văng
Nghe gió đùa lăng đăng tiếng sầu bay
Sóng buồn dâng mắt mờ cay
Cơi hồn thơ thẩn cuồng quay đất trời
Tôi thức tỉnh bên đời trong thực tại
Nh́n bóng ḿnh nghiêng trải cuối hoàng hôn
Xác thân đà lắm hao ṃn
Ngậm ngùi bao nỗi mất c̣n vô biên
Tôi t́m chốn an nhiên cho trọn kiếp
Nợ thế trần nối tiếp dẫu không vay
Thoáng đời phút chốc buông tay
Xin về cát bụi lấp đầy khổ đau
Viễn Phương