Thơ Xướng Họa
Sương Anh-Viễn Phương
Thơ Xướng
Chờ Người Trong Mộng!
Giữa trần đời điều dễ làm nghiêng ngả
Đó là Anh_Người khuấy động hồn em
Bao nhiêu năm khắc khoải từng thâu đêm
Không được gặp có phải v́ vô phúc?!
Khó để phán xét đâu là vinh nhục?
Kiếp hồng nhan do bến đục hay trong
Là số phần đưa đẩy em xuôi ḍng
Sướng hay khổ khác nào trong vỡ kịch
Chuyện đôi ta gặp nhau như kỳ tích
Trong một đêm tĩnh mịch trời mù sương
Anh là người chiến sĩ rất can trường
Khiến em vấn vương hồn đầy ma mị
Có phải anh là người trong mộng nhỉ?!
Anh là ai? Duyên đến tự hôm nào?!
Thời gian gặp gỡ dẫu chẳng là bao
Mà tâm lưu luyến dạt dào chi lạ
T́nh yêu xưa luôn khắc sâu tấc dạ
Chừ biệt ly vẫn muôn kiếp hẹn nhau
Sẽ có một ngày dù đang nơi nào
NHA TRANG hỡi... em sẽ về_ Hăy đợi!
Sương Anh
Thơ Họa
T́nh C̣n Đợi Nhau?
Từ em bước sa ḍng đời muôn ngả
Mỗi chiều về buồn lắm phải không em?
Thả hồn đơn dệt mộng dưới trời đêm
T́m đâu hỡi?-Con đường qua hạnh phúc!
Sông thương nhớ ai phân bờ vinh nhục
Chuyện t́nh đời sao biết bến đục trong
Cứ yêu thương theo con nước xuôi ḍng
Dù mai đó có như hồi bi kịch!
Em một thuở rời xa quê biệt tích
Anh thẫn thờ dường lạc giữa rừng sương
Đường tơ duyên ta ngộ cảnh đoạn trường
T́m vui với ngày đêm cơn mộng mị
Em phương đó có bao giờ không nhỉ?
Gợi nhớ thương bến hẹn thuở xa nào!
Yêu nhau rồi chờ đợi dẫu là bao
T́nh anh vẫn theo em trên xứ lạ
Từng dấu vết yêu thương c̣n khắc dạ
Người xa người vang tiếng gọi đời nhau
Em nơi đâu?-Dù tận măi phương nào!
Về em nhé!-Ngàn sau t́nh vẫn đợi.
Viễn Phương