Biển Chiều Gọi Nhớ
Biển vắng ầm vang tựa sấm rền
Mặc thuyền định mệnh cứ lênh đênh
Hải Âu cánh mỏi sầu phi xứ
Dơi bóng lung linh sóng dập dềnh
Bờ cát nghiêng xiêu mộng lỡ làng
Điệu ḥa dang dở khúc t́nh ngang
Hoàng hôn lẩn khuất chân trời tím
Sương trắng về giăng trải ngút ngàn
Trời đất bùi ngùi đợi gió mây
Niềm đau nỗi nhớ vẫn vơi đầy
Tim yêu khắc khoải t́nh chia cách
Ước nguyện chưa về chắp cánh bay
Vạt nắng vương chiều nhẹ bẫng rơi
Bâng khuâng biển nhớ gọi tên người
Bạc đầu con sóng dâng cuồn cuộn
Xóa dấu chân buồn những bước lơi
Mơ tưởng xa xăm dáng ngọc ngà
Biển hoài gào thét bản thương ca
Rưng rưng giọt nắng rơi nḥa nhạt
Âm ấm bờ môi chút mặn mà
Viễn Phương