Từ hôm đó, anh biến mất khỏi đời tôi đúng nghĩa đen...
Người ta thường chỉ biết ơn khi nhận được điều ǵ đó. Nhưng đôi khi, điều đáng biết ơn nhất… lại là thứ bạn không nhận được.
Cú rơi không báo trước
Tôi và H. yêu nhau 2 năm trước khi quyết định cưới. Anh làm ngân hàng, tôi làm truyền thông. Không quá lăng mạn, nhưng là một kiểu t́nh yêu trưởng thành đủ lâu để tin tưởng, đủ chín để mơ đến gia đ́nh.
Chúng tôi chụp ảnh cưới vào đầu mùa xuân, thiệp đă phát, nhà hàng đă đặt. Mẹ tôi bận rộn từng ngày, c̣n tôi th́ âm thầm đếm ngược.
Chỉ c̣n 19 ngày...
Hẹn tôi ở một quán cà phê nhỏ, H. cầm cốc nước và nói không nh́n vào mắt tôi: " Chúng ḿnh dừng lại đi. Xin lỗi em".
Tôi chết lặng. Tôi không hỏi lư do, không nổi giận, chỉ đứng dậy và bỏ về, như thể cơ thể đang hành động thay tâm trí. Nghe th́ vô lư nhưng tôi nghĩ nói ra câu đó th́ ḿnh biết lư do để thêm đau à, chắc ǵ anh ta đă trả lời thật.
Từ hôm đó, anh biến mất khỏi đời tôi đúng nghĩa đen: xóa tài khoản, không trả lời tin nhắn, không một lời giải thích. Tôi như rơi vào một khoảng trống không trọng lực, ḷng tự trọng bị tổn thương nặng nề, c̣n trái tim th́ hỗn loạn: Tôi đă làm ǵ sai?
Sự thật sau bức màn
Mẹ tôi là người đầu tiên gượng dậy. Sau vài tuần, bà đi gặp bạn cũ là một bác sĩ có tiếng ở thành phố. Trong câu chuyện dở dang về đám cưới đổ vỡ, vị bác sĩ hỏi khẽ: "Con bé có biết lư do thật không?".
Khi mẹ tôi lắc đầu, bà ấy ngập ngừng, rồi kể: 3 tháng trước, H. đến bệnh viện khám nam khoa. Kết luận: vô sinh hoàn toàn, không có tinh trùng.
Vị bác sĩ c̣n nhớ v́ người gọi điện nhiều nhất… là mẹ H. Bà ấy hỏi đủ cách để "giữ bí mật", muốn tổ chức cưới trước rồi sau đó "tính tiếp". H. chỉ im lặng.
Tôi nghe mẹ kể mà tê dại. Không phải v́ H. vô sinh mà v́ tôi – người sắp trở thành vợ anh lại là người không có quyền được biết.
Họ tính chuyện cả đời nhưng không cho tôi một mảnh sự thật.
Và rồi tôi hiểu, cú hủy cưới đường đột ấy… chính là quyết định tử tế nhất anh từng làm cho tôi. Tôi cười ngây ngốc, rốt cuộc anh cao thượng hay t́nh yêu dành cho tôi không đủ lớn để đối mặt rồi cùng nhau giải quyết?
Biết ơn cả sự đổ vỡ
Tôi không trách anh cũng không oán giận. Tôi chỉ gửi một tin nhắn duy nhất sau đó: "Cảm ơn anh v́ đă rời đi đúng lúc".
Sau cú sốc, tôi nhận một dự án xa, bắt đầu sống kỷ luật hơn. Từng ngày, tôi thấy ḿnh dần hồi phục, không ai cứu tôi khỏi vết thương ấy trừ chính tôi.
Vài người hỏi: "Nếu anh ấy nói sự thật, em có chấp nhận được không?".
Tôi không chắc. Nhưng tôi biết điều này: Niềm tin mà bắt đầu bằng sự giấu giếm th́ chẳng thể gọi là niềm tin.
Tôi dạo bước nhẹ nhàng trên những con đường in dấu chúng tôi, nơi đó anh từng kể về 1 gia đ́nh hạnh phúc chúng tôi chuyện tṛ đủ thứ bên mâm cơm, các con nô đùa cười khúc khích. Nhưng đó là giấc mơ của anh, c̣n tôi tôi thích niềm hạnh phúc mà ḿnh tự cảm nhận, không phải 1 khuôn mẫu trong mắt thiên hạ.
VietBF@ sưu tập
|