(Nhạc sĩ Tuấn Khanh)
Không hiểu sao, kư ức của tôi vẫn luôn ám ảnh về buổi trưa 30-4 năm ấy, mỗi năm.
Con đường Trần Quư Cáp, quận 3 đầy quân trang trên mặt đường. Tiếng súng nổ lác đác vẫn c̣n. Trước các ngôi nhà, nhiều tủ, bàn, đồ đạc có dấu hiệu cờ Mỹ và cờ VNCH bị đẩy ra cửa v́ sợ liên lụy.
Nhưng nhớ nhiều là những thành phần bị dân chúng gọi tên một cách khinh miệt là "bọn 30-4", Mới ngày nào đó c̣n là bọn hút chích x́ ke, ăn cướp, bọn lêu lổng đầu đường xó chợ... nay chộp được cây súng và đeo băng đỏ vào tay, đă nghênh ngang chọn tư thế làm "quân tiếp ứng cho cách mạng".
Nói trắng ra là bọn cơ hội, bọn thừa nước đục thả câu, Bọn nhân danh. Chúng có súng nhưng không có luật.
Họ nhanh chóng được sử dụng bởi các cán bộ nằm vùng hay các chính trị viên vừa đến. Và trong lúc hỗn loạn ấy, chúng xông thẳng vào nhà nhiều người để cướp tài sản, để đuổi ra, đoạt hay "trưng dụng" nhà cửa.
Người ta th́ thào nói, hỏi với nhau "giải phóng đến rồi"...
Chào đất nước ḥa b́nh, 44 năm sau, tôi vẫn c̣n được nh́n thấy những kẻ cơ hội và nhân danh như vậy. Nhưng giờ th́ chúng có súng và có cả luật.
Nhạc sĩ Tuấn Khanh
(fb Nguyen Khanh)