Cùng thời điểm này 30 năm trước, một hành động quân sự đă diễn ra và thay đổi hoàn toàn các cuộc chiến của người Israel.
Mới đây, tờ The Jerusalem Post đăng tải bài viết nhan đề: "The day Israels wars changed forever" (tạm dịch: Ngày thay đổi măi măi các cuộc chiến của người Israel) của tác giả Herb Heron.
Nhằm đem lại cho độc giả một cái nh́n sắc bén từ trong chính Israel về lư do v́ sao tên lửa đạn đạo ngày càng đóng vai tṛ quan trọng trong các cuộc xung đột ở Trung Đông, chúng tôi xin được lược dịch bài viết.
Người Israel từng chống tên lửa đạn đạo bằng băng dính?
Ngày 17/1/1991, tại Đại sứ quán Israel ở Washington, Đại sứ Israel tại Mỹ lúc bấy giờ ông Zalman Shoval đă tổ chức một cuộc họp báo và với giọng điệu u sầu, ông thông báo việc nhà nước Do Thái đang bị tấn công.
"Tối nay, theo giờ Washington, đă xảy ra một cuộc tấn công vô cớ của Iraq, (họ đă) phóng tên lửa Scud, hoặc có thể là tên lửa Scud cải tiến nhằm vào các mục tiêu dân sự (của Israel)".
Vụ việc diễn ra chỉ vài giờ sau khi Mỹ quyết tiến hành Chiến dịch Băo táp sa mạc nhằm đẩy các lực lượng Iraq khỏi Kuwait - nơi mà Baghdad đă tiến vào 5 tháng trước đó.
Đúng như những lời đe dọa của nhà lănh đạo Iraq khi đó, ông Saddam Hussein - họ đă đáp trả cuộc tấn công của liên quân đứng đầu bởi Mỹ bằng cách phóng tên lửa đạn đạo vào Israel.
Một con tem với h́nh ảnh nhà lănh đạo Saddam Hussein và các tên lửa đạn đạo Al-Hussein (biến thể nâng cấp của Scud) bắn về hướng đông - hướng Iran cho thấy nó được in vào thời kỳ Chiến tranh Iran - Iraq.
Nói cách khác, Tổng thống Mỹ khi đó, ông George HW Bush đă ra lệnh tấn công lực lượng Iraq với mục đích giải vây cho Kuwait vào ngày 16/1/1991 và phản ứng của Baghdad là khai hỏa 8 tên lửa Scud vào đêm hôm sau vào Haifa và Tel Aviv.
Mặc dù không có ai thiệt mạng do 8 tên lửa này, nhưng trong 5 tuần sau đă có thêm 31 tên lửa bắn vào Israel và người dân cả nước ngày phải co ro trong các "pḥng an toàn" với mặt nạ pḥng độc với cửa sổ bịt kín bằng băng dính.
Chỉ có 2 người Israel đă trực tiếp thiệt mạng bởi đợt công kích bằng tên lửa thứ 2.
Nhưng theo một số nguồn tin, số người gián tiếp tử vong - từ đau tim, sử dụng không đúng cách mặt nạ pḥng độc và atropine (thuốc điều trị ngộ độc) do lo ngại đầu đạn trên tên lửa mang theo các tác nhân hóa học hoặc sinh học - dao động từ 11 lên đến 74.
Đây là lần đầu tiên kể từ năm 1948, các thành phố của Israel bị đối phương tấn công trực diện.
V́ sao "Scud của Saddam" đă định nghĩa lại các cuộc chiến của Israel?
Vụ tập kích không chỉ gây tổn thương cho người dân Israel trong nước mà khiến tất cả người Do Thái dù ở xa đến đâu đều cảm thấy dễ bị tổn thương. Và cuối cùng, nó đă thay đổi măi măi các cuộc chiến liên quan đến Israel ở Trung Đông.
Vào thời điểm đó, người Israel không xa lạ ǵ với chiến tranh, họ đă chiến đấu trong 5 cuộc chiến toàn diện và 1 cuộc chiến tiêu hao.
Tuy vậy tất cả các cuộc chiến đó đều diễn ra ở mặt trận gần biên giới, cách xa các trung tâm dân cư, đánh dấu bằng các trận đánh xe tăng kinh hoàng ở Bán đảo Sinai hoặc Cao nguyên Golan, hay các trận không chiến trên không phận Ai Cập hoặc Syria.
Nhưng cuộc chiến này th́ khác, bởi v́ đây đối với người Israel đây không phải là xe tăng của "quân ta" chống lại xe tăng "quân địch" trên một hoang mạc hay cao nguyên nào đó - chính xác hơn là tên lửa của đối phương nhằm vào nhằm vào các khu dân cư, các trường mẫu giáo của ta.
Và mọi cuộc chiến tranh hay xung đột cường độ thấp mà Israel tham gia kể từ đó đều diễn ra theo cùng một công thức: Rocket, tên lửa hoặc bom của đối phương nhằm vào dân thường Israel.
Đó là kiểu chiến tranh đặc trưng của Intifada thứ hai được phát động vào tháng 9/2000 - những kẻ đánh bom liều chết tấn công xe bus, quán cà phê và siêu thị, khiến 1.053 người Israel thiệt mạng trong 4 năm.
Loại h́nh chiến tranh này cũng là đặc trưng của Chiến tranh Lebanon lần 2 vào năm 2006 khi nhóm vũ trang Hezbollah bắn gần 4.000 quả rocket vào các khu dân cư của Israel, tới tận phía nam Tiberias khiến 49 dân thường thiệt mạng.
Và đây cũng là kiểu chiến tranh mà Tel Aviv đă phải làm quen khi chiến đấu với nhóm vũ trang Hamas ở Dải Gaza, họ đă bắn hàng ngh́n rocket vào các đô thị và khu dân cư của Israel, từ Sderot đến Beersheba, Netivot, Ashdod, Ashkelon và Tel Aviv.
Những cuộc tấn công này không nhằm vào các cơ sở quân sự; đúng hơn, như ông Shoval đă nói vào năm 1991, các mục tiêu hoàn toàn là dân sự. Và nguyên mẫu cho tất cả những hoạt động trên là những trái Scud của Saddam Hussein.
Người dân Israel trú ẩn khi tên lửa của Hezbollah được khai hỏa ồ ạt vào Haifa trong Chiến tranh Lebanon 2006 (Nguồn: The Times of Israel/Flash90).
Người Israel không "bó tay chịu chết"?
Một trong những điểm mạnh của người Israel - thực sự là một trong những ch́a khóa để dân tộc này tồn tại, là khả năng học hỏi nhạy bén từ những thời điểm thử thách và những t́nh huống khó khăn.
Chiến tranh vùng Vịnh năm 1991 đă đặt người dân Israel vào chiến trường, khi họ hoàn toàn không được chuẩn bị để đối phó với t́nh huống này.
Nhưng "Scud của Saddam" và cơn ác mộng rằng chúng có thể chứa đầy vũ khí hóa học hoặc sinh học, đă buộc Lực lượng Pḥng vệ Israel (IDF) và Tel Aviv phải điều chỉnh lại quân đội theo thực tế mới.
Bộ Tư lệnh Mặt trận Nội địa (Pikud HaOref) được thành lập vào tháng 2/1992 với mục tiêu hàng đầu là pḥng thủ dân sự.
Một điều luật mới cũng được thông qua vào năm 1993 yêu cầu các pḥng trú ẩn phải được xây dựng trong bất kỳ ngôi nhà, căn hộ và không gian công cộng mới xây dựng.
Rocket vẫn liên tục được khai hỏa từ Dải Gaza trong 15 năm qua gây thiệt hại và thương vong cho người Israel cho thấy rằng khả năng pḥng thủ vẫn c̣n nhiều chỗ để cải thiện.
Nhưng t́nh h́nh hiện tại tốt hơn nhiều so với năm 1991, khi thứ bảo vệ các ngôi nhà và căn hộ khỏi tên lửa của Iraq là băng dính trên cửa sổ.
Và thậm chí c̣n quan trọng hơn sự phát triển của Bộ Tư lệnh Mặt trận Nội địa, những trái Scud trong Chiến tranh Vùng Vịnh đă khiến các nhà hoạch định nảy sinh ư tưởng rằng cần phải t́m ra giải pháp nào đó cho các rocket và tên lửa nhằm vào Israel, do đơn giản là không thể sơ tán các khu dân cư lớn.
Kể từ thời điểm đó, nỗ lực phát triển một chiếc ô bảo vệ Israel trước các cuộc tấn công bằng rocket và tên lửa đă trở thành ưu tiên hàng đầu.
Dự án Arrow, được bắt đầu khoảng 5 năm trước đó (một phần của sáng kiến "Star War - Chiến tranh giữa các v́ sao" của Tổng thống Mỹ Ronald Regan) đă thu hút được sự ủng hộ sau Chiến tranh vùng Vịnh.
Một trong những lư do là v́ các khẩu đội pḥng không Patriot mà Mỹ gửi tới khu vực tỏ ra khá kém hiệu quả, và Israel không thể "bó tay chịu chết" trong tương lai.
Được giúp đỡ rất nhiều bởi sự tài trợ hào phóng của người Mỹ, Israel đă quyết tâm phát triển ô pḥng không gồm 3 tầng:
Arrow để chống tên lửa đạn đạo tầm xa từ Iran, David's Sling để đối phó với tên lửa tầm trung từ Lebanon và Iron Dome (Ṿm Sắt) để đánh chặn tên lửa tầm ngắn đến từ Dải Gaza.
Một đồ họa miêu tả ô pḥng không của Israel bằng Arrow 3 (đang phát triển chung với Mỹ), Arrow 2, David's Sling và Iron Dome trước nguy cơ bị tập kích bằng rocket và tên lửa từ Dải Gaza, Lebanon và Iran.
Chiếc ô này không thể che phủ hoàn toàn cho Israel một số tên lửa vẫn sẽ xuyên qua nó, đặc biệt là nếu hàng ngh́n tên lửa được khai hỏa đồng loạt.
Tuy nhiên, thành tựu công nghệ này được đánh giá là to lớn và là thứ mang lại cho Israel "thời để thở".
Và thành tựu công nghệ đó đă được thúc đẩy mạnh mẽ từ cái đêm vào 30 năm trước khi Saddam nghĩ rằng bằng cách bắn Scud vào Israel, ông có thể kích động phản ứng từ Yitzhak Shamir, Thủ tướng Israel khi đó và sẽ làm tan ră liên quân do Mỹ dẫn đầu, bao gồm một số nước Arab.
Rơ ràng ông Shamir đă không đáp trả, và liên quân vẫn tiếp tục các hoạt động quân sự nhằm vào Iraq cho tới cuối cuộc chiến. Tuy nhiên, những tên lửa mà Saddam bắn vào Tel Aviv và Haifa đă thay đổi cục diện chiến tranh của Israel măi măi.
VietBF @ Sưu tầm