Ông nội tôi ở miền Tây lên thăm con cháu ở Sài G̣n. Taxi đưa đón ông tận nơi. Nh́n đường phố Sài G̣n đông đúc, xe cộ chật như nêm, tiếng c̣i xe inh ỏi, nội tôi tặc lưỡi: “Sài G̣n bây giờ khác xưa nhiều quá. Nh́n cảnh xe cộ xô bồ ông lại nhớ chiếc xe thổ mộ của mấy chục năm về trước. Một xe một ngựa rong ruổi khắp Sài G̣n, bây giờ th́ cái thời ấy chỉ c̣n trong dĩ văng”.
Nội kể, hồi những năm thập niên 40, 50, xe thổ mộ đă làm nên một điều ǵ đó rất đặc trưng của đường phố Sài G̣n. Đường sá lúc đó chưa được thông thoáng, phương tiện giao thông c̣n rất sơ sài. Xe thổ mộ được sử dụng rất nhiều và dường như là phù hợp nhất vào hoàn cảnh ấy. Các bà các mẹ đi chợ, đi chơi, chở hàng hóa, đi từ vùng này đến vùng khác… đều chọn xe thổ mộ. Xe đông đúc nhất ở các khu chợ Phú Nhuận, chợ Bà Chiểu, chợ Đất Hộ, chợ Thái B́nh, chợ Cầu ông Lănh… Khi c̣n nhỏ xíu, ông đă hay theo xe thổ mộ của ông bà chở rau củ từ miền Tây lên Sài G̣n. Tờ mờ sáng, khu chợ đă rôm rả tiếng người. Và cơ man nào là tiếng lộc cộc khua trên đường, tiếng nhạc chuông buộc vào cổ ngựa leng keng. Âm thanh ấy đă hằn sâu vào kí ức ông, vào lớp người trẻ thời ấy bây giờ đă lên chức ông chức bà rồi…
Có lẽ chẳng ai biết chính xác xe thổ mộ bắt nguồn từ đâu. Nhiều tài liệu đă cho rằng người Pháp những năm đầu của thế kỉ XIX đă đưa vào Việt Nam những chiếc xe song mă để phục vụ đi lại. Và người Nam bộ đă tự mày ṃ, chế tác một loại xe giống như vậy để phục vụ cho việc đi lại của ḿnh. Chẳng biết điều đó có đúng không nhưng những ai đă đi qua thời gian, chứng kiến bao nhiêu sự đổi dời của thời cuộc đều hiểu rằng chiếc xe thổ mộ ấy đă làm nên một nét văn hóa, một kí ức chẳng thể nào quên. Như ông nội tôi, thỉnh thoảng ngồi uống trà vẫn kể về thời của những chiếc xe thổ mộ dày đặc trên đường phố Sài G̣n xưa. Xe một ngựa kéo, thùng xe làm bằng gỗ, phía sau có thể chở được 6 đến 8 người. Vai ngựa được buộc bằng càng xe, cổ đeo lục lạc, mắt ngựa được che lại chỉ để hở một lỗ tṛn đủ để nh́n thấy đường. Theo mỗi bước di chuyển, tiếng lục lạc vang lên, tiếng móng ngựa đóng sắt lộc cộc đóng xuống đường. Đó là âm thanh, là tiếng nhạc của đường phố Sài G̣n xưa.
Ông nội tôi hôm bữa có hỏi: “Bây giờ ở Sài G̣n, có chỗ nào c̣n xe thổ mộ không?”. Tôi trả lời ông rằng: “Dạ có, nhưng người ta chỉ trưng bày trong bảo tàng hoặc để làm vật trang trí thôi”. Thỉnh thoảng đi các trung tâm thương mại, quán cà phê sân vườn, khu du lịch… tôi vẫn thấy người ta thích thú đứng chụp h́nh bên chiếc xe thổ mộ được trưng bày đẹp đẽ. Thời quá văng đă qua, tiếng nhạc ngựa hay tiếng lộc cộc không c̣n nữa. Nhưng âm vang của nó sẽ c̣n măi trong hoài niệm…
Thanh Nguyễn
(B́nh Thạnh – TP.HCM)
Tuần Báo Văn Nghệ P.HCM số 607