Khuya... chạy xe ra cổng cơ quan, trong lúc đứng đợi bạn ghé mua đồ, mình nhìn qua bên kia đường. Bất chợt thấy hình ảnh này...!
Trong quán ăn vẫn còn đông khách dù đã khuya, tiếng ồn ào náo nhiệt vẫn vang lên như bất chấp không gian, chắc là đám tiệc gì đó, họ cũng đã chếch choáng cơn say...
Thôi mặc... người đàn ông ấy vẫn cặm cụi bên mấy bịch rác với hơn ba chục cái lon bia vừa lượm được, của đám người đó, quăng bỏ dưới góc cây, vỉa hè lăn lốc ven đường...!
Trong lòng tự nhiên dâng lên một cảm giác rất khó tả, mình nói với bạn chạy mua hộp cơm và hai chai nước suối, cùng thùng mì gói để cho chú ấy...
Người đàn ông dường như không hề để ý đến xung quanh. Thế giới của chú lúc ấy, chỉ là tìm trong bịch rác và đám lon bia kia chú lượm để bán có “khá” hay không...?
- Chú ơi...!
Chú giật mình ngước lên nhìn.
- Có gì không cô...?
- Con gửi chú phần quà ạ...!
Chú ngơ ngác...
- Ủa, sao tự dưng cho chú quà...?
- Dạ tụi con tặng chú, sắp sáng rồi, chúng cháu đi làm công tác thiện nguyện..!
Chú rụt rè đón nhận, bối rối cảm ơn rồi vội vàng mang thùng mì cột phía sau chiếc xe đạp.
Hai chị em định rời đi... nhưng chợt dừng lại khi nhìn thấy đôi bàn tay chú vẫn miệt mài lần tìm trong bịch rác...!
Mình ngồi xuống bên cạnh, chú nói nhỏ cho mình đủ nghe:
- Lúc trước chú hay đi ban ngày, nhưng giờ lớn tuổi rồi, nắng quá bị chóng mặt, với lại lượm không lại mấy người trẻ, chú đổi qua đi ban đêm, đi từ 7 giờ tối tới 5 giờ sáng...
- Chú ở với ai không ạ...?
- Trước ở với má già... Giờ má mất rồi, chú ở trọ một mình ở xóm lao động trong quận Tư.
- Chú có số điện thoại không...? Khi nào con có quà gì sẽ gọi chú.
- Chú làm gì có ai thân thích mà gọi, nên chú không dùng điện thoại...
- Giấy này bán được ít tiền lắm, nhưng bỏ thì tiếc, có nhiêu chú cũng lượm hết...! May là hôm nay có mấy chục vỏ bia, kiếm thêm chút ít...!
Giọng chú nghe buồn lắm, cứ đều đều thế. Nhưng mỗi lời nói đều như chạm vào lòng mình...!
- Chú có chuẩn bị gì cho những ngày sắp Tết chưa...?
- Từ ngày má chú mất, chú làm gì mà có Tết...!
Trái tim mình như nghẹn lại. Mình biết chú đang nói thật...!
Trước khi chia tay, mình gửi chú 500 ngàn và ghi số điện thoại của mình rồi đưa cho chú...
-Sau này có gì khó khăn, chú hãy gọi số này con nha...!"
- Thôi cô..., phiền mấy cô lắm...!
- Dạ không sao, chú hãy giữ tờ giấy ấy chú nhé...!
Chú gật đầu, ánh mắt rưng rưng...
Đêm cũng khuya rồi, ánh đèn vàng trên những cây cột đèn đường hắt hiu như cuộc đời của chú...!
Nhưng rồi, vẫn có ở đâu đó, còn biết bao người không có miếng ăn, nỗi cô đơn hiu quạnh vì chẳng còn ai bên cuộc đời...!
Giờ này..., chúng ta và mọi người đang đoàn tụ, ngủ say trong căn phòng ấm cúng bên người thân trong mái gia đình, là quá hạnh phúc lắm...!
Hãy nghĩ và làm một chút gì đó cho những con người đang cơ nhỡ, đang còn còn ở bên lề xã hội, đừng bỏ họ lại phía sau...!
VietBF©sưu tập
|