Ba ngày sau, theo lệnh nhà vua, bác nông dân tới tŕnh diện. Nhà vua phán:
– Lôi nó ra cho năm trăm.
Bác nông dân thưa:
– Trời, tôi làm ǵ c̣n đồng nào, tôi tặng cho người lính gác hai trăm, ba trăm c̣n lại tôi đă đổi cho một người Do Thái.
Đúng lúc đó người lính và người Do Thái kia bước vào. Cả hai nhận được đủ phần roi của ḿnh. Người lính biết thân biết phận cứ cắn răng chịu đ̣n. Người Do Thái kia th́ hết kêu lại ca thán:
– Ối trời ơi, đau quá, tiền ǵ mà cứng thế.
Nhà vua cũng phải bật cười về hành động ngô nghê tức cười của bác nông dân. Vua phán:
– Đáng nhẽ ngươi được thưởng năm trăm roi, nhưng v́ có người thế cho nên ta trả ngươi bằng cách khác vậy. Hăy vào trong kho hoàng cung, ngươi muốn lấy bao nhiêu tiền th́ lấy.
Chẳng đợi nhắc đến lần thứ hai, bác nông dân vào kho, nhét tiền đầy các túi rồi đi ra. Bác đi thẳng tới một quán trọ để đếm tiền.
Người Do Thái kia thấy bác nông dân đi ra liền lẻn theo tới quán, đứng ngoài nghe bác nông dân lẩm bẩm một ḿnh.
– Nếu không có chuyện hai người kia ăn đ̣n thay ḿnh th́ làm ǵ có chuyện được thưởng tiền. Có trời mà biết được tại sao ḿnh lại có cái diễm phúc này.
Nghe xong, tên Do Thái nghĩ bụng:
– Lạy trời, nó dám nói xấu nhà vua. Ta phải đi ngay tŕnh báo nhà vua, lúc đó ta sẽ được thưởng, hắn sẽ bị trừng phạt.
Nghe chuyện, nhà vua nổi giận, truyền cho gọi ngay phạm nhân tới. Tên Do Thái bảo bác nông dân:
– Bác phải đến ngay tŕnh vua, càng sớm càng tốt.
Bác nông dân đáp:
– Tôi biết là có chuyện ǵ rồi. Trước tiên tôi phải sắm một bộ quần áo mới, giàu có như tôi bây giờ không thể mặc quần áo vá đến tŕnh diện nhà vua được.
Tên Do Thái thấy không thể thay đổi được ư kiến bác nông dân, nếu để chậm trễ th́ cơn giận của nhà vua sẽ nguội đi, biết đâu chính ḿnh lại ăn phạt, bác nông dân lại được thưởng lần nữa th́ sao. Hắn nói:
– Chỗ anh em quen biết, tôi cho bác mượn quần áo mới để bác đi, chỗ thân t́nh th́ ǵ mà chả được.
Bác nông dân nghe thấy cũng bùi tai, liền lấy quần áo của người Do Thái mặc vào, rồi đến hoàng cung. Nhà vua kể tội bác nông dân. Nghe xong, bác nông dân nói:
– Muôn tâu bệ hạ, những điều mà tên Do Thái nói toàn là chuyện lừa dối, không bao giờ có một lời nói thật từ mồm tên Do Thái. Hắn dám cả gan khẳng định rằng tôi mặc quần áo của hắn để đến đây.
Tên Do Thái kêu:
– Thế là thế nào nhỉ? Không phải quần áo của tôi à? Không phải tôi cho mượn để đến tŕnh vua hay sao? Có quen thân t́nh th́ tôi mới cho mượn chứ.
Nghe xong, nhà vua phán:
– Chắc chắn là tên Do Thái đă lừa dối. Nhưng hắn lừa dối ai? Ta hay là tên nông dân kia?
Rồi nhà vua truyền cho lính đem tên Do Thái ra nọc cho một trận, đếm lại đủ ba trăm như lần trước. C̣n bác nông dân ung dung trong bộ quần áo mới cùng số tiền thưởng đi về nhà, bác nói:
– Lần này mới gặp hên.
VietBF©sưu tập
|