Các Cụ có câu "Hồng nhan bạc phận" !
Tôi thấy đúng trong câu chuyện sau đây.
Chị. Một người đàn bà rất đẹp. Tuy tuổi đã ngoại lục tuần nhưng nét đẹp vẫn hiện hữu trên gương mặt thanh tú của Chị.
Hồi trẻ, Chị xinh có tiếng ở đất Hà Thành. Dáng người mảnh mai, khuôn mặt trái xoan, hai mắt bồ câu đen láy, sống mũi cao thẳng, nụ cười xinh hiền, hai má luôn ửng hồng, đôi tóc sam dài suôn mượt. Tính tình nhã nhặn, nói năng chuẩn gái Hà Nội. Chị sinh ra trong một gia đình cán bộ ở trung tâm Thủ đô.
Các Cụ thân sinh ra Chị là người có chức có quyền, giỏi và rất đẹp nên con cái được thừa hưởng những gì tinh túy nhất từ Cha Mẹ.
Chị. Càng lớn càng xinh. Ở tuổi trăng tròn có bao chàng trai ngấp ngó, trong đó có anh - chồng Chị sau này.
Tốt nghiệp phổ thông, Chị vào Đại học. Sau khi ra trường, Chị vào làm cơ quan nhà nước gần nhà. Vài năm sau, Chị lấy chồng.
Chồng Chị, kỹ sư Bách khoa, cao to, đẹp trai, hay đàn hay hát. Hồi học phổ thông anh là thần tượng của bao cô gái, kể cả các chàng trai cùng lớp cũng rất ngưỡng mộ về độ giàu có, sang chảnh của anh.
Chị và anh yêu nhau say đắm. Một mối tình đẹp và lãng mạn. Ngày ngày, họ cùng nhau dạo chơi Bờ Hồ, vào rạp xem phim, ca nhạc rồi đèo nhau trên chiếc xe đạp vòng quanh Hà Nội mỗi chiều sau giờ học, tan ca... Họ hẹn nhau, họ chờ nhau...rồi mùa Xuân họ thành vợ thành chồng.
Cuộc sống đẹp như mơ. Họ có với nhau một gái một trai. Hai cháu giống cả bố lẫn mẹ nên rất xinh đẹp, học giỏi, có công ăn việc làm ở những cơ quan danh tiếng và đã yên bề gia thất.
Nhìn vào gia đình Chị, ai cũng bảo hoàn hảo, đẹp đôi, đầy đủ nếp tẻ và kinh tế ổn định. Bạn bè của Chị thì mừng cho Chị khi thấy Chị hạnh phúc, luôn sóng đôi bên anh...
Nhưng. Bề ngoài chỉ là bề nổi. Bên trong mới là sự thật của cuộc sống hôn nhân.
Cuộc hôn nhân của Chị sau bao năm chung sống đến ngày bị... đổ vỡ. Chị đã từng vượt qua bao bão dông cơ cực của thời kỳ khó khăn bao cấp nhưng chị không thể vượt qua cơn bão nhân tình của người chồng phụ bạc. Hồi trẻ, Chị đã từng khóc rất nhiều khi biết anh lừa dối đi với những người đàn bà khác. Một lần, hai lần, vài lần... anh đi, anh về, anh hứa, anh xin, nỉ non, chị thương tình, thương con nên chị mềm lòng tha thứ và mong anh sửa chữa lỗi lầm để các con lớn lên đầy đủ bố mẹ. Nhưng tính trăng hoa khi đã ăn vào máu thì rất khó dứt bỏ.
Với anh, anh coi bồ bịch như lẽ thường tình, đàn ông phải năm thê bảy thiếp mới xứng danh là đàn ông "đẳng cấp", "chịu chơi"...
Cái gì đến sẽ đến. Khi anh chứng nào tật ấy, không hề thay đổi, vẫn gian ríu bồ bịch. Chị không thể tha thứ thêm nữa và chị quyết định chia tay, buông bỏ khi tuổi đã bên kia sườn dốc.
Tận cùng của đau khổ, nhưng chị lại bình thản hơn bao giờ hết. Sự bình thản đến lạnh người. Chị không khóc lóc van xin hay níu kéo như hồi các con chị còn nhỏ dại mà chị cười - nụ cười nhẹ tênh, nụ cười vỡ vụn trong tâm hồn, vỡ vụn trong đổ vỡ !
Chị bảo 'không nên níu kéo cái gì không thuộc về mình" và Chị thấy thanh thản !
Sau những tháng ngày tưởng như không thể gượng dậy. Chị dần bình tĩnh và lấy lại cân bằng. Chị bắt đầu sống cho chính bản thân Chị. Chị vui vẻ bên các con trai gái dâu rể, bên các cháu nội ngoại, bên người thân, bạn bè, bên ly cafe mỗi sáng, bên những chuyến đi xa. Chị chăm sóc sắc đẹp, lấy lại vóc dáng... và nụ cười lại trở lại tươi tắn như xưa, bất chấp đôi lúc thấy tâm hồn cô quạnh.
Nghe nói, anh sau khi mải vui với những cuộc tình bên ngoài, qua tay nhiều con đàn bà, anh nhận ra không ai bằng chị và muốn được quay về nhưng mọi thứ đều đã quá muộn, Chị nhất quyết dứt tình. Vì bát nước đổ đi khó vớt lại đầy. Đi được một lần sẽ đi được lần hai, lần ba...
Người ta nói, đàn bà hơn nhau ở tấm chồng. Người chồng mà yêu thương, thủy chung, sống có trách nhiệm thì người vợ sẽ luôn vui vẻ, hạnh phúc, cuộc sống sẽ tràn đầy năng lượng, bớt mỏi mệt.
Nếu gặp phải người chồng sống ích kỷ, bội bạc, chỉ đem đến cho ta nước mắt, thì hãy dũng cảm dứt bỏ, giải phóng cho bản thân, đi tìm niềm vui, hạnh phúc mới cho chính mình.
Tình yêu chỉ nên dành cho người xứng đáng được nhận nó...
VietBF@sưu tập