Thông tin nhạc sĩ Phú Quang đang phải trải qua những ngày "giành giật sự sống quyết liệt" v́ biến chứng từ bệnh tiểu đường khiến người hâm mộ không khỏi lo lắng. Ông đă từng viết, từng hát "ngọn nến mong manh... lặng lẽ trút vào đêm sâu"
Thường ra, tầm này Phú Quang cùng êkip của ông đă phải rục rịch chuẩn bị cho show riêng thường niên, đều như vắt chanh, năm phải 2 lần mới chịu. Mà giờ, th́ chịu, chả cứ v́ Covid, mà v́ tác giả "Ngọn nến" cũng đang là một "ngọn nến mong manh... lặng lẽ trút vào đêm sâu", như ông từng viết, từng hát.
Vẫn nhớ cái dáng chậm buồn của ông khi ngồi gơ phím: "Khi từng giọt nến lặng lẽ rớt vào đêm xa/ Em có thấy thời gian đang qua đi vội vă...". Giờ, đâm lại mong được họp báo ra mắt show Phú Quang, những cuộc họp báo mà về sau ḿnh thường ư tứ tránh đến, ngại cái cảm giác được chờ đợi, mà không hỏi được thêm câu ǵ mới nữa. Giờ, lần giở lại những tuyển tập ca khúc - bản đẹp, bản hạn chế, mà lần nào ông cũng không quên ưu tiên riêng dành cho 1 bộ, bỗng se ḷng gặp lại cái nhan đề, như là tiếng thở dài của "ngọn nến": "Mới thôi... mà đă một đời". Lại nhớ Phú Quang từng quả quyết, khi bị trêu "thấy bở đào măi": "Từ từ đi! Tôi c̣n sống lâu lắm mà!".
Ừ nhỉ, mới thôi..., không lẽ một đời?
Nhớ lần đầu gặp Phú Quang, ở Sài G̣n, là đi với Hoàng Dạ Thi, hồi Phú Quang mở cái quán cafe to đùng ngay giữa trung tâm, đang ngồi lơ ngơ th́ Phú Quang nhận ra con gái nhà thơ (Hoàng Phủ Ngọc Tường, người có đến mấy bài Phú Quang phổ nhạc). Lúc sau thấy ông - hồi đó c̣n trẻ trung phong độ, và cả phong t́nh - đẩy cho nó cái phong b́, bảo cầm tiền bản quyền về cho bố. Hai con bé háu ăn, ngày ấy c̣n chả biết tiền bản quyền là ǵ, bèn lấy ăn ốc ăn chè mệt nghỉ. Ấn tượng đầu tiên về Phú Quang là... galant hào phóng (!). Dè đâu, về sau ông trả lời phỏng vấn ḿnh khác hẳn: "Trước một cô gái mới quen, không bao giờ tôi cố tỏ ra hào phóng. Không phải v́ tôi tiếc mà v́ tôi sợ người ta... tưởng ḿnh giàu" (!).
Phỏng vấn Phú Quang, dễ mà khó. Dễ, v́ ông chả bao giờ tỏ ra vội, bận hay chảnh. Bộ dạng siêu dễ tính. Tưởng đâu hỏi ǵ cũng nói. Cơ mà cứ hỏi khoảng 2 câu "muôn năm cũ" mà xem, thể nào ông cũng bảo thẳng, chả nể nang ǵ: "Thôi hỏi câu nào mới hơn đi!".
Nhưng chẳng may hỏi đúng câu ông khoái, th́ có mà nói không phanh. Mà cũng chả hẳn. Có câu khoái quá, lại chỉ thủng thẳng buông vài chữ, nhưng đó là mấy chữ "xắt ra miếng", y kiểu Phú Quang phổ nhạc: Ai chứ Phú Quang mà đă rà thơ, có mà ngang công binh rà ḿn, đố chữ nào hay, mà thoát. Thế nên ối bài, đôi khi ông chỉ nhặt vài câu, thậm chí vài chữ, cũng đă là "ra vấn đề", đă là "càn quét", đừng mơ sót!
Phú Quang trông thế mà thật ra rất thích được hỏi xóc óc. Có hỏi xóc óc, may ra mới nhận được câu trả lời đă nhĩ, v́ ông cũng "ăn miếng trả miếng" ra tṛ, kể cả là "căi cùn", th́ cũng vẫn... sắc! Có câu, ông nói trong nhiều năm. Nhưng cũng có câu, ông chỉ nói duy nhất một lần lúc đó, với một ca nào đó. Phỏng vấn Phú Quang, "5 ăn - 5 thua" là thế.
Nhớ có lần chọc Phú Quang về "tội" lâu không có bài mới: "Hà Nội th́ mở rộng, c̣n Phú Quang th́ không?", ông bèn "lư sự cùn": "À, hiện nay chưa mở rộng được v́... chưa học được tiếng Mường!".
Hay chọc cái tên của ông, th́ ông cũng lại dí dỏm tự trào:
"- Đỉnh cao của Phú Quang?
– Là có thể sống được bằng nghề.
– Tức là chỉ mới "Quang" chứ chưa "Phú"?
– "Phú" th́ chưa bao giờ mà "Quang" th́ cũng… vừa phải thôi! Thường cái tên rất hay ngược với người. Anh tên Phú th́ thường nghèo, và tên Quang th́ đời chưa chắc đă sáng...".
Ừ nhưng, "Quang" mà, phải sáng chứ! "Ngọn nến" - dù mong manh - khoan tắt!...
VietBF@ sưu tầm.
|
|