Tháng 10 về miền Tây, mưa cũng hối hả về theo. Mùa này, mưa với người đă quen mặt, không ai nhắc ai, hễ trời vừa xế chiều, mây kéo đến khuất bóng mặt trời là mọi người tất tả cào mấy bao lúa phơi ngoài sân...
Miền Tây mùa nước nổi này đẹp nao ḷng. Cập mé bờ băi, vàng ươm hai hàng điên điển, bông trĩu xuống như mấy con bướm chỉ chờ người tới hái. Mấy vạt lục b́nh có dịp lênh đênh từ sông đến đồng, nở những chùm hoa tím ngát. Nước tràn từ sông, vượt qua bờ băi khiến cánh đồng trắng nước. Nước được mặt trời chiếu rọi, tạo nên thứ ánh sáng loang loáng hệt như một dăy lụa óng ánh cứ nhấp nhô, kéo dài đến vô cùng.
Không chỉ đẹp, mùa này với tôi c̣n man mác buồn. Tổ ong ruồi là là dưới thấp, bà nội kêu mùa này chắc nước không về. Mà thiệt, nay đă gần cuối mùa, mà con nước ngập không khỏi ngọn lúa. Chiếc xuồng cậu tỉ mẩn trám lại mấy chỗ thủng định mùa nay đi thả lưới, giờ nằm im ĺm dưới bến. Khoang xuồng vắng tiếng cá lóc, cá rô nhảy lộp độp, tiếng mấy con cua rào rào ḅ và cả tiếng cười của tụi con nít khi được cậu cho mấy con cá lia thia đuôi xanh đuôi đỏ. Mấy tay lưới treo trên giàn khô khốc, sạch sẽ, mấy khạp mắm bên hông nhà chưa đầy được một nửa, mấy người làm nghề nhổ bông súng, làm mắm, bán cá mồi (những nghề chỉ dành riêng cho mùa nước nổi) bỗng dưng thất nghiệp.
Buồn vui theo con nước - ảnh 1
Chiếc xuồng cậu tỉ mẩn trám lại mấy chỗ thủng vẫn nằm im ĺm dưới bến
Mỗi chiều trời mưa rả rích, không biết con nước có thấy mấy đôi mắt buồn, nh́n xa xăm, trông ngóng và tự hỏi: Con nước buồn ǵ mà mùa này không chịu về?”
Và trên tivi, cũng là những ánh mắt buồn khi thấy cảnh nước ngập qua nhiều mái nhà ở miền Trung, những cơn mưa ngày đêm không dứt. Và trắng những màu áo, những chiếc khăn quấn ngang đầu. Con nước hung tợn cuốn phăng nhà, xe và cả người, nuốt chửng bao mái nhà, bao sự chắt góp, bao sự mong chờ hồi sinh sau mùa dịch bệnh. Tôi bỗng nhận ra thiên nhiên đă dần khắc nghiệt hơn chăng dù khoa học ngày càng phát triển? Và sau mấy ngàn năm, con người vẫn buồn vui theo con nước, vẫn trông chờ: “Trông trời, trông đất, trông mây/ Trông mưa, trông nắng, trông ngày, trông đêm/ Trông cho chân cứng đá mềm/ Trời yên, biển lặng mới yên tấm ḷng” (Ca dao).