Ở Đà Lạt, nơi tôi ở người ta gọi Sài G̣n, TP.HCM đơn giản, thân mật là thành phố. Tôi bị bệnh bại năo – một người khuyết tật. Tôi nhớ lần đầu trong đời xuống thành phố, để thi vào Đại học Luật TP.HCM.
Mẹ đưa tôi đi thi. Cùng với một vài lời nhắc không hay cho người mới đến đất Sài G̣n.
Một Sài G̣n xa lạ, một miền đất khác xa so với Đà Lạt trầm lạnh nơi tôi sống. Tôi nhớ, lần đầu khi xuống xe gặp ngay cái nắng chói chang tháng 6, tôi cảm giác như ḿnh bị sốc nhiệt.
Sài G̣n nhiều cao ốc, ồn ào, nhiều xe cộ, bụi bặm, nhịp sống tấp nập nhanh hơn Đà Lạt quanh năm sương lạnh.
Hai mẹ con không có ai thân quen ở đây. Nhưng ngay khi biết mẹ đưa tôi đi thi khi đó có những chiếc áo xanh t́nh nguyện nhiệt t́nh giới thiệu nơi ăn, chốn ở thuận tiện cho việc đi lại nhất với những người lạ từ nơi xa đến. Sau khi ổn định nơi ở, có lẽ mọi người nghĩ hai mẹ con khó khăn nên mấy người hàng xóm mang cơm từ thiện đến cho, đây là lần đầu trong đời mẹ con tôi biết đến sự trợ giúp này. Khi ấy, chúng tôi tự lo được.
Mấy năm gần đây ở Đà Lạt đă tổ chức những bữa cơm miễn phí cho người nghèo nhưng ở Sài G̣n những bữa cơm lỡ làng, ấm ḷng cho những người phương xa đă có gần 20 năm trước, thậm chí c̣n lâu hơn. Sự hào phóng của người Sài G̣n đă lan tỏa đến với những miền đất khác.
ẢNH: NGỌC DƯƠNG
Đến giờ tôi vẫn nhớ h́nh ảnh những h́nh ảnh thật đẹp về những anh chị áo xanh t́nh nguyện mùa hè năm ấy, ân cần chu đáo. Họ đă hỏi xem tôi có thể leo lên được ṭa nhà cao tầng nơi tôi làm bài không. Nếu không được, họ sẵn ḷng cơng lên nhưng tất nhiên tôi có thể làm được. Tôi và mẹ đều bất ngờ trước những tấm ḷng của người người lạ, cảm thấy thân quen với mảnh đất khi ḿnh đặt chân tới. Những lời nhắc không hay về Sài G̣n dần tan biến.
V́ lư do sức khỏe, tôi không học ở Sài G̣n mà trở về Đà Lạt học tiếp đại học nhưng những năm tháng sau đó, tôi xuống Sài G̣n nhiều hơn và đi một ḿnh, Sài G̣n lúc này với tôi không c̣n lạ lẫm như trước dần thân quen hơn. Tôi trưởng thành, có nhiều bạn bè, nhiều mối quan hệ thân t́nh với con người nơi đây.
Sài G̣n dần thân quen, gần gũi hơn với những người lạ như tôi. Mới đây khi phải xuống Sài G̣n, trong lúc bối rối khi sang đường, anh cảnh sát giao thông đi tới vui vẻ đưa tôi sang.
Gần 20 năm sau lần đầu cùng mẹ xuống thành phố, tôi vẫn hay về thành phố. Tôi giờ đă khác, Sài G̣n cũng vậy, phát triển hơn trước rất nhiều. Tất nhiên kèm theo có tốt, có xấu, có cả những tệ nạn, ô nhiễm và nhiều thứ không vui nhưng t́nh người, t́nh đất, cả sự bao dung, rộng lượng của người Sài G̣n vẫn thế, thậm chí c̣n mặn mà hơn xưa. Tôi vẫn giữ một niềm tin đinh ninh. Đất, ḷng người Sài G̣n rộng răi và luôn bao dung với tất cả.