Anh... Đây là đoạn cuối của hồi kư anh viết cho em :
“… Đoàn người phải đi suốt bốn đêm năm ngày mới đến trại Tổng Binh vào lúc xẩm tối ngày Sáu tháng Tư, Bảy-Lăm. Trại ở trên đỉnh núi cao, tàng cây to phủ kín. Sương núi ẩm ướt suốt ngày, ánh nắng không xuyên xuống nổi th́ làm sao khí ẩm bốc lên cho được. Hôm sau, khai báo lư lịch và vật dụng cá nhân xong, chúng anh được nghỉ một ngày. Ngày kế tiếp, chúng anh đi chặt cây cắt lá để làm nhà ở -- gọi là lán.
Ngày Mười tháng Tư là sinh nhật của em, món quà sinh nhật anh định tặng em đă nằm lại trên xe ở Tuy Hoà rồi; đó cũng là ngày đầu tiên anh đi nhổ củ ḿ vác về trại. Mới làm quen với những việc nặng nề nên anh rêm cả người. Mang vác nặng nhọc oằn lưng trầy vai. Chặt cây cắt lá, cuốc đất trồng ḿ… ”.
* * *
Anh ơi,
Hết rồi sao anh ? Chắc chưa hết đâu, v́ anh chỉ mới viết đến trại ở trên núi cao thôi mà. Em đoán có lẽ nơi này là Kỳ Lộ, một nơi thâm sơn chướng khí của Phú Yên đó anh. Nhắc đến đây em lại ngậm ngùi thương xót anh hơn. Nhớ không anh, từ Kỳ Lộ xuống Sơn Định anh đă thoát qua cơn bệnh sốt rét ác tính hiểm nghèo, thập tử nhất sinh. Thật may mắn và không ngờ anh nhỉ ! Em chẳng dám nghĩ đến nữa đâu.
Qua rồi những ngày dài kinh hoàng đó. Khi nhớ lại, em vẫn cảm thấy buồn và lo làm sao ! Lo v́ anh phải tiếp tục chịu đựng những nhọc nhằn trong tháng ngày sắp tới, và anh sẽ ra sao ? Bỏ qua tất cả, cố gắng, cố gắng đến cùng nghe anh ! Đừng năn ḷng, hăy nghĩ đến gia đ́nh và em nghe anh !
Giờ em viết về Tháng Ngày Xa Vắng không lên thăm anh được cũng như nỗi đau mất mát của gia đ́nh anh khi Hoa (em gái anh) không c̣n nữa anh nhé !
Anh biết không…
Sau lần lên thăm anh ở trại Sơn Định, vừa về đến nhà chẳng hiểu có phải v́ rừng sâu khí xấu nước độc hay không mà em bị ngă bệnh từ dạo ấy. Nước da ngày càng tái xanh, môi th́ nhợt nhạt -- có lẽ em bị chống nước hay sao đó mà yếu sức đến độ ngày đưa Hoa đến nơi an nghỉ cuối cùng em phải ở nhà, không tiễn Hoa được. Tự nhiên lúc đó em muốn sống quá anh ơi, nên đă vội đến Trạm Y Tế Phường khám bệnh nhưng em chỉ đuợc cấp phát thuốc Xuyên Tâm Liên mà thôi.
Thấy lâu ngày mà bệnh vẫn không thuyên giảm, em liền đến văn pḥng nhà trường xin giấy giới thiệu lên Bệnh Viện Đa Khoa Tỉnh, nhưng rủi thay lại chưa có bác sĩ v́ Qui Nhơn mới vừa “xong” nên mọi hoạt động của bệnh viện chưa ổn định được, cho nên em đành phải lủi thủi ra về với tâm trạng “buồn muốn khóc” và lo lo sợ sợ làm sao, chẳng biết ḿnh có thoát qua được cơn bệnh này không? Hay là phần số ḿnh lại ngắn ngủi như em Hoa nhỉ !
Ai cũng đoán là em bị sốt rét, nhưng em th́ không nghĩ như vậy, nên thử làm… bác sĩ cho ḿnh xem sao. V́ thế em ráng uống thuốc bổ máu, nhưng eo ơi nó tanh và chua làm sao ! Vậy mà không ngờ lại có kết quả khả quan anh ơi, nước da em đỡ dần, môi không c̣n tái nhợt nữa.
Anh nhớ không, những lần viết thư nhờ người thân của anh đi thăm nuôi chuyển cho anh, em viện lư do này lư do nọ không lên thăm anh được là v́ em bị bệnh, chứ không phải quên anh đâu, thông cảm mà thương cho em nghe anh. Hèn chi hôm gặp em sau tháng ngày xa vắng, anh bảo dạo này em ốm đó, chứ thật ra em đỡ nhiều rồi đấy anh ạ !
Không phải nói gỡ, sau khi Hoa mất, ai cũng lo sợ cho em cả. May nhờ Ơn Trên che chở, em mới vượt qua được cơn bệnh đó anh ạ ! Hai bên gia đ́nh và bà con lối xóm đều rất thương tiếc cho Hoa phần số thật ngắn ngủi, đă sớm từ giă cơi đời khi em ấy vừa tṛn hai mươi tuổi. Em ấy đă ngă bệnh sốt rét ác tính sau khi đem thuốc lên cấp cứu được anh, nhưng v́ hoàn cảnh gia đ́nh nên em ấy phải ở lại trạm xá chăm sóc cho anh suốt tuần lễ đó anh ơi ! Có phải là em ấy “đi thế” anh hay không. Ḿnh phải nhớ ơn Hoa suốt đời nghe anh. Gia đ́nh anh ngậm ngùi thương tiếc Hoa vô cùng. Nếu biết được tin Hoa không c̣n nữa th́ cũng nên b́nh tĩnh nghe anh. Em lo ghê, không biết ḿnh có thể xoa dịu phần nào nỗi đau của anh khi hay hung tin này không nhỉ !?
Em mới khỏe hơn một tháng th́ hay tin anh được chuyển xuống trại Sơn Ḥa ở đồng bằng, mừng quá, lại vào dịp hè được nghỉ dạy nên em vội xin phép nhà trường để đi thăm anh nữa đây nè, anh ơi !
Anh… Em đang viết tiếp những ḍng này cho anh trên căn gác nhỏ sau nhà em - nơi có bàn thờ ba em và anh Nhân – đă buồn… em lại càng buồn thêm đó anh !
Em lại khóc thầm rồi, anh có biết không… có hiểu cho em không ?
kimloan
(Cali, Thu 2013)