01/30/20
Ngoài việc phát tán do cái hắt hơi của người nhiễm bệnh th́ con virus corona c̣n có thể truyền sang hành khách khác thông qua những giọt nước bọt hoặc dịch nhầy li ti và qua bề mặt tiếp xúc như ghế ngồi hoặc bàn ăn.
Chính v́ thế khi khách du lịch đi chung xe, đi chung máy bay đều phó mặc cho số phận. Đeo khẩu trang không vẫn chưa đủ đảm bảo pḥng bệnh, do vậy việc lây nhiễm bệnh thật khó lường.
Nói cho cùng, khi ngồi trên xe bus, trên tàu hỏa, trên ô tô hay trên máy bay th́ điều đáng ngại là con người có cự ly quá gần. Điều đó gây nên nguy cơ truyền bệnh cao hơn.
Mà như ta biết, các lễ hội vào tháng Giêng ở Việt Nam là môi trường chen chúc, đó là một môi trường lư tưởng để con virus corona phát tán. Điều mà chúng ta nên biết, mỗi người mắc bệnh có thời gian từ 1 đến 2 tuần ủ bệnh, nghĩa là lúc có vẻ như đang mạnh khỏe nhưng trong người đă có mầm bệnh để truyền cho người khác.
Đứng trước nguy cơ bùng phát thành ổ dịch cao như vậy, nhưng không hiểu sao, ngày mồng 1 tết, tờ Tiền Phong cho đăng bài "Những lễ hội đầu Xuân được mong đợi nhất trong dịp tết Nguyên Đán" để quảng cáo cho các lễ hội đến với người dân trong mùa bùng phát dịch cúm Vũ Hán?
Ai cũng biết quảng cáo thế, ngành du lịch và các đơn vị tổ chức sẽ thu được nhiều tiền. Mà các đơn vị tổ chức lễ hội, nói cho cùng cũng là sân sau của các quan chức lớn cả. Chính v́ thế mà tờ báo này bất chấp nguy cơ bùng phát thành ổ dịch đă quảng bá rầm rộ các lễ hội ấy. Tiền cho nhóm lợi ích quan trọng hơn mạng dân. Chính v́ thế, kêu gọi những tờ báo quốc doanh này hành động v́ lợi ích nhân dân hay v́ lợi ích đất nước là rất khó.
Hôm nay, nh́n vào đồ thị về t́nh trạng phát nhân nhiễm virus corona được phát hiện đă là vượt 6 ngàn trường hợp. Đồ thị đang dốc lên rất nhiều, điều đó cho thấy rằng, Trung Quốc vẫn chưa thể kiểm soát được dịch bệnh này.
Hôm nay số người chết đă là 132 người, và số người được chữa khỏi là 110 trường hợp. Hay nói đúng hơn, mỗi một người nếu bị mắc bệnh th́ khả năng bị tử vong vẫn cao hơn là khả năng được chữa khỏi. Để dân chết nhiều hơn chữa khỏi bệnh cho dân là một t́nh ảnh bất lực của chính quyền Trung Quốc.
Thêm vào đó, mới đây báo chí Việt Nam cho biết Trung Quốc đă tống khứ 4 bệnh nhân người Việt về nước. Hành động này nếu nh́n nhận về mặt đạo đức th́ thật sự đáng lên án- nó thật là khốn nạn. Đấy là về mặt đạo đức, c̣n nếu nh́n ở góc độ khác, th́ chúng ta sẽ thấy rằng, chính quyền Trung Quốc lo không xuể trước cơn đại dịch ấy nên mới tống người bệnh ra ngoài như vậy.
Điều này càng khẳng định rằng, chính quyền Trung Cộng không thể xoay sở được trước cơn đại dịch đang bùng phát.
Hiện nay người chết v́ bệnh cúm này vẫn chủ yếu là tại Trung Quốc chứ chưa thấy có trường hợp nào ở ngoài Trung Quốc Đại Lục, cho nên đến giờ này có thể nói ổ dịch vẫn chỉ đang nằm trong nội địa Trung Quốc.
Nhưng dù ổ dịch chưa bùng phát ra ngoài Trung Quốc, nhưng nếu chính quyền Trung Quốc không thể khắc phục được t́nh trạng bất lực như hôm nay, th́ chuyện ổ dịch lan sang nước khác chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Và nếu ổ dịch có vượt khỏi biên giới Trung Quốc th́ khả năng nó đến nước nào là sớm nhất? Việt Nam!
Đứng trước nạn dịch đang hoành hành tại Trung Quốc và chính quyền nước này đang có dấu hiệu bất lực như vậy nhưng tờ Thời Báo Kinh Tế Sài G̣n lại cho biết, trong tráng 1 năm 2020 này lượng khách du lịch từ Trung Quốc sang Việt Nam tăng đến 72,6% và ước tính có đến 644.700 người từ Trung Quốc đă đến Việt Nam. Đây là lượng người rất lớn, họ đến đây bằng cách ngồi chung máy bay, chung xe bus, chung ô tô hay chung tàu hỏa. Với lượng người như vậy th́ liệu chính quyền CS Việt Nam có kiểm soát nổi không?
Câu hỏi đặt ra là, liệu trong hơn 644 ngàn người đến từ Trung Quốc ấy có bao nhiêu người đang ủ bệnh? Bất lực thôi, số người đang ủ bệnh chờ bùng phát thành dịch bệnh là bao nhiêu chúng ta hoàn toàn không thể nào biết được đâu, chỉ biết mong sao nó không quá nhiều và đừng trở thành ổ dịch.
Điều này giống như chúng ta biết rằng, nhà chúng ta đang bị đặt một quả bom hẹn giờ nhưng không biết nó nằm ở đâu cả. Mọi vấn đề như đang bất lực, chúng ta chỉ c̣n biết cầu mong rằng, quả bom đó là quả bom lép để chúng ta thoát khỏi đại nạn. Thật khốn khổ khi mà chúng ta đang sống trong một chính quyền vô trách nhiệm như vậy.
Nếu nguy hiểm ập đến th́ chúng ta chỉ biết cầu trời chứ chẳng thể nào trông mong ǵ ở một hành động có trách nhiệm của chính quyền.
Làm công dân nước CHXHCNVN thật là bất hạnh!
-Đỗ Ngà-